Chương 31: "Được rồi, từ nay tớ sẽ che chở cho cậu."
Cát Lượng như thể chưa xả hết năng lượng, nhìn bầu trời đang tối dần, nhanh chóng tận dùng những ánh sáng còn lại của buổi trời chiều mà bắt đầu lăn lộn trên mặt tuyết.
"Bây giờ cậu không lạnh à?" Lâm Vụ thấy thế thì trêu chọc, "Hồi nãy lúc ở trên xe cậu còn gào khóc đóng cửa mà."
Cát Lượng ngồi trên nền tuyết khí thế ngẩng mặt: "Lúc đó tớ còn xem mình là người, giờ thì không!"
Lâm Vụ: ".....Bây giờ hoàn toàn thành con Ngáo rồi?"
Cát Lượng: "Xin hãy gọi tớ bằng tên khoa học—Siberian Husky."
Nắng chiều biến mất, màn đêm dần dần buông xuống.
Lâm Vụ từng bước một giẫm lên tuyết mà quay trở về tàng cây cổ thụ, thấy Vương Dã đang nằm trong chiếc xe việt dã, cả cửa xe lẫn kính xe đều rộng mở.
Lưng ghế lái được hạ xuống, hai tay hắn gối sau đầu, ánh mắt nửa khép nửa mở, giống như là đang nhìn trời đêm, cũng giống như là đang ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết, Vương Dã chậm rì rì quay đầu lại: "Khùng đủ rồi hả?"
Các loài động vật họ Mèo không thể nào hiểu được sức sống của các loài động vật họ Chó được.
Cùng là chơi đùa nhưng—
Loài chó: (một tiếng sau) tiếp tục nào, vui quá đi.
Loài mèo: (mười phút sau) nhàm chán, đi ngủ.
"....Rốt cuộc thì trong hai đứa mình ai bị điên cơ," Lâm Vụ trực tiếp đóng cửa xe cho hắn, sau đó đặt tay lên khung cửa, thiệt tình đặt câu hỏi, "Bạn học này, cậu nằm ở đó với nằm trên tuyết thì có khác gì nhau không?"
"Ghế mềm." Vương Dạ cũng đã suy nghĩ cặn kẽ.
Lâm Vụ phục luôn, vấn đề không phải là mềm hay cứng mà!
"Tớ chạy nửa ngày mà còn thấy lạnh, cậu nằm đây không nhúc nhích, bộ ngại mình bị đông lạnh lâu quá hả?"
Vương Dã rốt cuộc cũng ngồi dậy, nằm úp sấp lên khung kính xe, mặt đối mặt gần gũi với Lâm Vụ: "Cậu có quên gì không?"
Lâm Vụ: "?"
Vương Dã: "Tớ là hổ Đông Bắc."
Lâm Vụ: "...."
—Hổ Đông Bắc, hay còn gọi là, hổ Siberia.
Ở xa xa, có một chú Siberian Husky chơi không biết mệt mỏi.
Kế bên, có một chú hổ Siberia ngủ gật trong gió rét.
Còn mình thì, sói đồng cỏ.
.....Độ chịu rét của cậu với hai người này căn bản là không so được!
Cam chịu ngồi vào ghế phó lái, Lâm Vụ không do dự mà đóng cửa lại.
Tuy rằng không có tác dụng lớn nhưng cũng che được một ít.
Vương Dã hai mắt nhìn cậu, đôi chân dài bước ra, xuống xe.
Tiếp theo Lâm Vụ thấy hắn đi một vòng quanh xe, đóng tất cả cửa xe lại, cuối cùng trở lại trong xe, rồi kéo tất cả kính xe lên, sai đó bật điều hòa trong ô tô, nhưng còn bật chế độ tuần hoàn bên ngoài để không khí có thể lưu thông.
Xem như cậu còn có lương tâm.
"Cảm ơn." Lâm vụ cũng học theo hắn mà đẩy lưng ghế xuống.
Hạ xuống rồi thoải mái nằm.
Điều hòa dần dần xua tan cái lạnh ở bên trong xe, rốt cuộc thì Lâm Vụ cũng hoàn toàn thả lỏng ra.
Bầu trời đêm ở vùng ngoại ô, rộng lớn trong lành, ánh trăng xinh đẹp đến kỳ cục, như thể nó cũng có tuyết trên đó vậy.
Phía xa xa Cát Lượng đang ra sức trèo lên một hòn đá lớn, xem ra là đang định bắt chước sói tru lên dưới ánh trăng.
Trong xe việt dã lại thật im lặng, chỉ có tiếng vù vù của điều hòa và động cơ thôi.
Lâm Vụ không nhìn Vương Dã, nhưng cậu biết Vương Dã không ngủ.
Đã lâu rồi lòng không tĩnh mịch như thế.
Lâm Vụ đã lâu không có tâm trạng như thế này, thả lỏng, an nhàn, giống như là tất cả mọi chuyện chẳng là gì cả, có thể thản nhiên đối mặt với bất kì bí ẩn nào không tả nổi.
Có thể là do ánh trăng quá xinh đẹp.
Cũng có thể là do Vương Dã làm người khác an tâm một cách khó hiểu.
"Trưa nay tớ ăn cơm với ba," Lâm Vụ nhẹ nhàng mở miệng, tự nhiên như là đang trò chuyện, "Trưa hôm qua là tớ ăn với mẹ, cả hai ngày đều ở cùng một nhà hàng, tớ nghi ngờ là hai người bọn họ đã quy ước với nhau từ trước...."
Vương Dã nghe vậy quay đầu lại, phát hiện rằng Lâm Vụ không có nhìn mình, mà vẫn một mực nhìn lên trời.
Ánh trắng phản chiếu lại từ trong mắt cậu, mờ ảo vô cùng."
"Thật ra tớ cũng rất hy vọng hai người bọn họ đã quy ước với nhau," Khóe miệng của Lâm Vụ gợi ra một tí chua xót, "Hai người họ đã ly hôn được rất nhiều năm rồi..."
"Lúc đó tớ sáu tuổi, hai người họ cho là lúc đó tớ còn nhỏ, nên là đã quên mất rồi, thật ra tớ nhớ kĩ lắm, vào hôm đó ở nhà hàng kia, hai người họ nói với tớ rằng, từ nay về sau ba mẹ sẽ không ở chung nữa, nhưng ba và mẹ đều yêu con...."
"Lúc đó tớ khóc to lắm, không hiểu vì sao ba mẹ lại không ở chung nữa, tớ chỉ biết đó là chuyện rất rất xấu, nhưng mà tới bây giờ tớ vẫn không nghi ngờ gì về câu nói ba và mẹ đều yêu con...."
Nói tới đây, Lâm Vụ cười một chút, giống như là đang cười bé Lâm Vụ nhỏ khờ dại ngu ngốc.
"Sau đó cả hai người bọn họ đều có gia đình mới, chẳng ai muốn tớ, nên là tớ ở cùng với bà ngoại, ở nhà bà ngoại chơi với cậu nhỏ, rồi sau đó cậu nhỏ học đại học, tớ lúc đó cũng học trung học cơ sở, từ đó là tớ bắt đầu trọ ở trường..."
"Từ trung học cơ sở rồi đến trung học phổ thông, từ trung học phổ thông lại đến đại học," Lâm Vụ hít một hơi thật sâu, rồi lại chậm rãi thở ra, "Rồi cho đến bây giờ."
Đây lần đầu tiên cậu nói chuyện này với người khác.
Cậu cảm thấy mình nên dừng lại rồi kể chuyện tiếp sau, nếu như kể nữa cũng khá là khó nói và cũng khiến cho người nghe thêm gánh nặng.
Nhưng giây tiếp theo, cậu quay đầu nhìn Vương Dã.
Vương Dã không biết từ khi nào đã nằm nghiêng người, cứ như vậy mà nhìn cậu, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, không thể hiện một sự thương cảm gì với cậu, cũng chẳng thể hiện bất kì sự đồng tình nào, giống như chỉ đơn giản là đang nghe một câu chuyện xưa thôi vậy.
Bạn nói, cậu ấy nghe, bạn dừng, cậu ấy cũng chẳng quan tâm.
Ma xui quỷ khiến sao mà Lâm Vụ tiếp tục kể: "Thật ra thì tớ cũng chẳng cần nhiều lắm, bọn họ có quyền chia tay, có quyền lập một gia đình mới, nhưng tớ chỉ cần bọn họ quan tâm để ý đến tớ là được, thể hiện cho tớ biết rằng bọn họ không có quên tớ, trong lòng bọn họ vẫn còn có tớ..."
"Nhưng mà cho dù tớ có cố gắng học hành bao nhiêu, thành tích thi tốt đến bao nhiêu...."
Cả tâm trạng lẫn giọng nói của Lâm Vụ trầm xuống: "Thì bọn họ cũng chẳng cần tớ nữa."
Chuyện xưa kể xong, Vương Dã vẫn đợi thêm một tí, xác định là không còn phần tiếp theo nữa, cuối cùng cũng trả lời lại: "Ừm."
Hơi nóng vừa mới trào trực tại mắt của Lâm Vụ ngay lập tức bị nghẹn trở về, trừng mắt nhìn Vương Dã: "Chỉ "ừm" vậy thôi hả?"
Vương Dã: "Chứ sao?"
Lâm Vụ: "Theo tình huống bình thường