Chương 7: "Thời gian gọi, 9 giây."
"Bác sĩ, em về ký túc xá trước được không?" Giang Đàm nãy giờ vẫn im lặng mở miệng hỏi.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì cả, giọng điệu cũng rất hờ hững, cho dù là ngoại hình hay là giọng nói, cũng chẳng giống có ý muốn mãnh liệt gì lắm.
Nếu đã không mãnh liệt, như vậy thì bác sĩ Hồ càng phải đảm bảo an toàn chứ: "Không được, phải theo dõi đủ giờ mới được đi."
Hôm nay cấp cứu có nhiều ca bệnh kỳ hoặc lắm.
Ba đứa này chỉ là một ca, còn tất cả các ca ở phòng khác đều được xem như bình thường, nhưng sau khi hỏi kĩ lại thì lại phát hiện mấy vấn đề kì lạ.
Giang Đàm không tranh cãi nữa, sau khi bị từ chối thì nghiêng đầu dựa tường, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng Nhâm Phi Vũ cảm thấy hắn có vẻ không hiểu lắm nhíu nhíu mi.
Ra là người này cũng có cảm xúc ha, nhưng mà cách biểu hiện ra thì khá là mờ mịt.
Nhâm Phi Vũ đang ngạc nhiên với vị bạn mới này trong lòng, chợt nghe bác sĩ Hồ nói: "Nhâm Phi Vũ, không phải tôi nói cậu...."
Không phải tôi nói cậu, nghĩa là tôi đang nói cậu đấy.
Nhâm Phi Vũ phối hợp cúi đầu, mặc kệ đúng sai, tranh thủ bày tỏ thái độ tốt: "Dạ...."
Bác sĩ Hồ: "Cậu dũng cảm quên mình cứu bạn học, tinh thần đáng khen ngợi...."
Nhâm Phi Vũ gật đầu như giã tỏi. Cứ như vậy đi, nhưng mà.
Bác sĩ Hồ: "Nhưng không biết bơi mà lại nhảy xuống nước thì lại quá nguy hiểm!"
"Dạ.... dạ?" Nhâm Phi Vụ ngẩng đầu lên, giải thích theo bản năng "Em biết bơi mà....."
"Biết bơi cũng không hẳn là cứu người được." Bác sĩ Hồ rất tức giận nói "Cứu người bị đuối nước là có phương pháp khoa học đàng hoàng, không thể làm bậy bạ được."
Giọng điệu của Nhâm Phi Vũ nhỏ dần: "Em không có làm bậy bạ đâu..."
Khí thế bác sĩ Hồ lại ngày càng mạnh: "Không làm bậy mà bị sặc nước tới vậy hả? Trời mà tối tí thôi là cậu gặp nguy hiểm đó, có biết không!"
Nhâm Phi Vũ thật sự muốn nói cậu cứu người rất là đúng quy chuẩn luôn, ai mà ngờ được người kia quay ngược lại ôm khóa lấy cậu, đúng là muốn chơi đồng quy vu tận mà.
Nhưng mà bác sĩ có nói cái bạn bị đuối nước này cũng không nhớ rõ gì cả, người ta còn kêu bác sĩ qua cảm ơn giùm, mà giờ cậu ta cảm thấy, hình như bác sĩ đang có ý muốn trách mắng cậu, cảm thấy không tốt lắm, huống chi người ta cũng đâu phải cố ý đâu...
Suy nghĩ linh tinh một đống, Nhâm Phi Vũ lại thuyết phục chính mình: "Dạ, em biết rồi."
Âm thanh của cậu ta lầm bầm như là con muỗi, bác sĩ Hồ cũng không đành lòng nghiêm khắc nữa, thở dài, vẻ mặt trở nên nhu hòa đi.
Giang Đàm ở giường bên cạnh bỗng nhiên thốt lên một câu: "Cậu ấy cứu người đúng rồi, từ phía sau lưng vòng qua nách người đuối nước mà ôm, sau đó là nhanh chóng nổi lên mặt nước, kĩ thuật như thế là đúng rồi."
Nhâm Phi Vũ kinh ngạc nhìn về phía Giang Đàm.
Lúc mình cứu người cậu ấy thấy được à? Hèn chi sau khi có chuyện ngoài ý muốn cậu ấy lại là người đầu tiên nhảy xuống cứu.
Cơ mà Giang Đàm bây giờ nói giúp cho cậu ta, là chuyện Nhâm Phi Vũ không hề nghĩ tới.
Bác sĩ Hồ hoang mang: "Kĩ thuật đúng? Vậy là sao...."
"Không rõ lắm ạ," Giang Đàm nói, "Theo như em nghĩ thì chắc là bạn kia ở dưới nước bỗng nhiên tỉnh lại một lát, hoặc là phản xạ có điều kiện, làm cho cậu ta liều lĩnh ôm lấy bạn học này, mới làm cho từ cứu người thành cả hai gặp nạn ạ."
Bác sĩ Hồ trầm mặc, có chút đăm chiêu.
"Không được, tôi phải qua đó xem." Cô xoay người vội vã đi ra ngoài, gần đi ra cửa thì quay đầu lại dặn dò, "Hai em phải ở trong đây đấy, chưa tới giờ thì không được ra."
Sau khi bác sĩ rời đi, phòng quan sát lại có một sự im lặng đầy xấu hổ.
Nhâm Phi Vũ nhìn về phía Giang Đàm: "Ấy...."
Điện thoại của người nọ lại bỗng nhiên vang lên.
Giang Đàm liếc mắt nhìn tên, xác nhận là ai, mới nhận điện thoại: "Vương Dã."
Nhâm Phi Vũ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, sau đó nghe Giang Đàm ở bên kia nói: "Có thể..... Nhưng cậu chờ tí...... Ở bệnh viện trường.... Tớ......"
Tút tút tút.
Giang Đàm nói tổng cộng ba câu rưỡi, mười một chữ, đã bị người bên kia cúp máy.
Nhâm Phi Vũ nhìn Giang Đàm cất điện thoại đi, mặt cũng không có vẻ gì là khó chịu khi bị cúp điện thoại, lúc này mới cẩn thận mở miệng: "Ấy, cảm ơn cậu nha...."
Giang Đàm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Cậu đã nói mấy lần rồi ấy."
"Tôi nói là hồi nãy cơ," Nhâm Phi Vũ nói, "Cảm ơn cậu đã giúp tôi giải thích cho bác sĩ Hồ."
"Không có giúp cậu, tôi chỉ là đơn gian trần thuật lại sự thật khách quan thôi." Giang Đàm nói, "Còn nữa, cậu nhảy xuống cứu người cũng thật là liều lĩnh, lúc ấy cậu đã hô có người đuối nước, hai thầy cứu hộ đều chạy tới rồi, hoàn toàn có thể xử lí tốt hơn cậu."
Nhâm Phi Vũ bị nói đầu càng ngày càng cúi thấp xuống, còn thấp hơn khi cả bị bác sĩ Hồ mắng, trong lòng ủy khuất vô cùng, miệng cũng theo bản năng nói: "Xin lỗi, lần sau không có...."
Giang Đàm vô cùng lý trí mà lắc đầu: "Không cần cam đoan với tôi, cuộc đời là của cậu, cậu có quyền quyết định."
Nhâm Phi Vũ: "....."
Nói chuyện cũng khó khăn ghê ha.
Nhưng mà chuyện gì cũng có hai mặt, Giang Đàm tuy là khó nói chuyện, lại bình tĩnh quyết đoán, cái sự khống chế cảm xúc đã làm cho một đứa gặp chuyện gì cũng hoảng loạn như Nhâm Phi Vũ hâm mộ gần chết.
Trên người của người này gần như có hết những tính cách mà cậu ta muốn có mà không có được.
Đã như vậy, Nhâm Phi Vũ phải ra tay bằng bất cứ giá nào —
"Ân nhân ơi, thêm WeChat được không?"
Lâm Vụ nhờ vào chiếc điện thoại bị vứt ở dưới đất mà biết được chuyện ở hồ bơi, nghe xong toàn bộ quá trình, lòng thắt lại. Ngay cả lúc Nhâm Phi Vũ quay lại nói chuyện điện thoại, dùng những tiếng ho mạnh mẽ muốn nói là mình không sao đâu, chưa nói xong, Lâm Vụ đã treo điện thoại đi thẳng đến bệnh viện trường.
Kết quả là mở cửa phòng quan sát ra, đã thấy Nhâm Phi Vũ cầm điện thoại, vẻ mặt ngây ngô nhìn một bạn nam giường kế bên: "Ân nhân, xin được add nè, cậu chấp nhận đi."
Ừm, không sao thật.
Bạn nam kia phát hiện ra cậu, thản nhiên giương mắt nhìn qua.
Nhâm Phi Vũ nhìn theo tầm mắt của cậu ta, mới thấy được bạn cùng phòng nhà mình: "Úi? Sao cậu tới đây vậy?"
Lâm Vụ tức giận đi qua: "Tớ đến xem cao thủ bơi lội bơi kiểu gì bơi đến bệnh viện trường nè."
Nhâm Phi Vũ: "Do là tớ cứu người mà..."
Lâm Vũ nói: "Ừm, rồi sau đó tự mình góp vui ở đây luôn."
Nhâm Phi Vũ mếu máo, sự vui vẻ khi add WeChat với Giang Đàm cũng theo gió mà bay luôn.
Lâm