Chương 8: "Sau khi bị dọa sợ cậu làm thế nào để điều tiết lại vậy?"
Nhâm Phi Vũ không cho Lâm Vụ gọi điện nói cho Lý Tuấn Trì với Hạ Dương, nói rằng dù sao mình cũng chẳng bị gì, buổi tối quay về phòng rồi kể sau, nếu không thì một người đang làm việc, một người thì bận bên "Gϊếŧ người", một ngày cuối tuần tốt đẹp như vậy sẽ bị cậu ta làm rối loạn mất.
Lâm Vụ cũng biết Nhâm Phi Vũ sợ nhất là làm phiền người khác, nhất là với những người có quan hệ tốt, chính là cái kiểu mà cậu ta đối xử với người khác một trăm thì được, mà người khác chỉ đối xử một thôi, cậu ta cũng sẽ để ý, rất là coi trọng.
Thấy Nhâm Phi Vũ trừ mắt còn hồng hồng do dính nước hồ bơi ra thì không bị gì hết nên là Lâm Vụ cũng nghe theo lời cậu ta.
Mấy giờ kế tiếp, Lâm Vụ ngồi trong phòng quan sát gϊếŧ thời gian với Nhâm Phi Vũ. Việc cậu không hề nghĩ là, Vương Dã cũng ở lại đây.
Thế nên hai đám bạn học cứ như vậy lấy hai cái giường bệnh làm trận địa của mình, cậu ở bên cậu, tôi chờ bên tôi.
Thời gian trôi chầm chậm, thứ để gϊếŧ thời gian hiệu quả đương nhiên là cái điện thoại.
Lâm Vụ và Nhâm Phi Vũ cùng nhau chơi game, lúc đầu còn chú ý một tí, đều nhỏ giọng nói chuyện, sau đó lại lên giọng kêu to, lâu lâu lại hát một câu chơi, nhưng mà tất cả đều cố gắng sử dụng âm lượng nhỏ nhất có thể, không có quá là ồn ào, không ảnh hưởng đến ai.
Các đồng chí ở bên cạnh thì thủy chung giữ im lặng, yên ắng đến mức mà Lâm Vụ quên mất trong phòng còn có hai người khác.
Xong thêm một ván, đang nghỉ ngơi, Lâm Vụ thấy hơi khát nước, đứng dậy đi đến vòi nước lấy nước.
Lúc đi ngang người giường bên, cậu tò mò liếc mắt một cái, thật sự muốn biết hai người này đang làm gì, sao mà yên lặng đến thế.
Đúng lúc ấy Giang Đàm bỏ điện thoại xuống, mệt nhọc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tầm mắt của Lâm Vụ đầu tiên là dừng trên điện thoại của Giang Đàm.
......Người này chơi trò ghép hình trên điện thoại!
Một bức tranh phong cảnh núi tuyết, đã xếp cũng được ¾ rồi, nhưng những chỗ trống vẫn còn là một đống hỗn độn.
Lâm Vụ nhìn một cái thôi thấy mặt như muốn mù, mà cái khuôn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại tràn đầy bình tĩnh đến vui vẻ.
Hoảng hốt xong một hồi, Lâm Vụ mới nhớ mà nhìn tới Vương Dã.
Người nọ đưa lưng về phía cậu, chơi vô cùng chăm chú, tập trung đến mức chả quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Lâm Vụ bước chậm lại, mắt nhìn về phía điện thoại của hắn.
Một đám động vật nhỏ vô cùng náo nhiệt đi qua cửa nhà hàng, sau đó ngồi xuống bàn, ăn xong rồi rời đi, sau đó lại có thêm một đám động vật nhỏ mới đi vào. Mỗi cái bàn đều có một cái khăn trải bàn hình vuông đáng yêu, khách hàng động vật thì bao gồm mèo nhỏ, chó nhỏ, hồ ly nhỏ, sói nhỏ....
Lâm Vụ cảm thấy hình ảnh game này hơi quen quen, lúc trở lại ngồi cạnh Nhâm Phi Vũ, thì mời nhớ ra, đó là game mà lớp trưởng Đặng Trà Trà hồi đó điên cuồng chơi ở trong nhóm chat – game nhỏ của WeChat, nhà hàng động vật.
Sau đó, Lâm Vụ tập trung đánh trận với Nhâm Phi Vũ, cố gắng quên đi tổ hợp "điên cuồng ghép hình" và "kinh doanh nhà hàng với động vật nhỏ xinh" kỳ quái nhất thế giới.
Cuối cùng, bác sĩ cũng tới nói hết giờ quan sát rồi, mọi người có thể đi.
Rốt cuộc cũng được giải thoát, hai nhóm bạn học cùng nhau đứng dậy, chân trước chân sau đi ra ngoài.
Giang Đàm, Vương Dã ra cửa, đi phía trước, Lâm Vụ và Nhâm Phi Vũ đi ở phía sau.
Tới lúc đến cửa, Vương Dã bỗng nhiên chả có thông báo gì dừng lại, quay đầu.
Lâm Vụ bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng dừng lại, suýt nữa thì đụng đến hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giống với ngày sương mù hôm đó, nhưng khoảng cách thì càng gần hơn.
Lâm Vụ cảm giác như bị một con thú dữ nhìn chằm chằm, cả người đều căng thẳng.
Sau đó cậu nghe Vương Dã hỏi: "Hôm đó người leo trên tường là cậu đúng không?"
.....Cái gì nên tới cũng phải tới, thậm chí Lâm Vụ cảm giác như cây kiếm trên đầu cuối cùng cũng hạ xuống rồi.
Không thừa nhận thôi, còn sao nữa chứ, cũng chả phải việc gì lớn, dù sao thì ở đây cũng là bệnh viện trường, cậu không tin Vương Dã dám làm bậy.
"Hả?" Ý tưởng rất táo bạo, cơ thể cũng làm theo, Lâm Vụ bước vào đỉnh cao của diễn xuất trong mười chín năm rưỡi, làm cho bạn thấy như thế nào là tiêu chuẩn của sách giáo khoa, "Cậu nói gì cơ?"
Vương Dã lần đầu thật sự quan sát người này, thật sự thì càng nhìn càng giống: "Hôm sương mù đó, không phải cậu sao?"
Lâm Vụ hoang mang chớp chớp mắt, thể hiện một linh hồn ngây thơ vô tội: "Tôi?"
Vương Dã nhíu mày, nói đến thế nhưng vẫn phản ứng như thế này, chắc là nhầm rồi.
"Không có gì." Cũng chả có gì quan trọng, Vương Dã quyết đoán buông tha, xoay người chuẩn bị đi cùng với Giang Đàm, kết quả vừa nhìn lại, ȶɦασ, người ta đã đi được hai mét luôn rồi.
Ở phía trước Vương Dã thì điên cuồng tăng tốc đuổi theo còn ở phía sau thì Lâm Vụ cố ý đi chậm lại, hai nhóm bạn học vừa bước ra bệnh viện là đã không còn thấy nhau nữa.
Buổi chiều hai giờ, đúng là thời gian mà mặt trời gay gắt nhất.
Ánh nắng gay gắt mãnh liệt chiếu vào khiến người ta không mở mắt được, trên người Lâm Vụ còn có hơi mắt từ điều hòa trong bệnh viện, vừa ra khỏi cửa đã bị sóng nhiệt quét bay đi rồi.
Tự dưng, cậu cũng tỉnh táo lại.
Má, hồi nãy nói chuyện với Vương Dã, hình như Nhâm Phi Vũ thấy mình phát sợ rồi, cái này không chỉ không hợp logic, mà quan trọng hơn là xấu hổ cơ!
Nhìn trộm Nhâm Phi Vũ cái nào.
Bạn học Nhâm đi kế bên đang lấy tay che nắng, miệng mắng chửi trường học không có đủ cây che nắng, cũng không đủ dày, rồi nhớ tới mình từng đi qua rừng cây nguyên thủy ở Đại Hưng An Lĩnh.
Tốt lắm, mình bị dọa sợ không có bị phát hiện... Mà kiểu gì vẫn thấy xấu hổ là sao!
"Đại Vũ." Lâm Vụ quyết định hỏi "tiền bối" thử.
"Gì?" Nhâm Phi Vũ quay đầu qua.
Lâm Vụ giả vờ như đang tám chuyện thường ngày: "Sau khi bị dọa sợ cậu làm thế nào để điều tiết lại vậy?"
Nhâm Phi Vũ mê man: "Điều tiết cái gì?"
"Chênh lệch tâm lý ấy," Lâm Vụ nói, "Cậu có khi nào cảm thấy siêu hối hận rồi muốn quay về quá khứ để thay đổi việc gì đó không?"
Nhâm Phi Vũ: "Không á."
Lâm Vụ: "....."
Nhâm Phi Vũ bỗng nhiên đứng lại, bình tĩnh đứng yên, mới phản ứng lại, bày ra vẻ mặt bi thương nhìn anh em mình: "Lâm Vụ, cậu ghét tớ à?"
Lâm Vụ sợ khiếp, vội vàng phủ định: "Không có, sao mà ghét được, tớ không có..."
Nhâm Phi Vũ điên cuồng lắc đầu, hoàn toàn lâm vào trạng thái bi thương "tôi không nghe tôi không nghe tôi không muốn nghe" nói: "Tớ biết các cậu sớm muốn gì cũng chướng mắt tớ, cảm thấy