《Khái quát sơ lược về Khu Vực Chết Chóc và nền văn minh ngoài Trái Đất.》
"Reng reng."
Tinh Mạc Già đang cuộn mình trong chăn bị tiếng chuông đánh thức, y hơi cau mày, thò tay ra khỏi chăn tìm điện thoại.
Cầm lấy điện thoại, không thấy nó rung, y khó hiểu.
Không phải chuông báo thức sao?
"Hôm qua cậu đã tắt báo thức, bảo muốn ngủ nướng hôm nay, dù sao hôm nay cũng được nghỉ." Bên cạnh vang lên giọng nói ngái ngủ của Ám Chi Linh.
"Là tiếng chuông cửa, Messilier đã đi mở cửa rồi."
Tinh Mạc Già vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, "à" một tiếng, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Ám Chi Linh nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ đi tới phòng khách, thấy Messilier đã dẫn khách vào, nói với bọn họ bằng tiếng Anh: "Mạc Già chưa tỉnh ngủ, mấy người đợi chút.
Sẽ không phải đợi lâu đâu, cùng lắm nửa tiếng nữa Mạc Già nhớ ra hôm nay là ngày gặp mặt tất cả các thí luyện giả Trái Đất thì sẽ tỉnh ngay."
"Ám Chi Linh, tên công tước kia đâu?" Lena ngó nghiêng xung quanh hỏi.
"Hôm qua bị Mạc Già đánh, lại bị Thanh Thiên mổ nên chắc đang trốn trong phòng dưỡng thương rồi.
Cô tìm cậu ta làm gì?"
"Yến Mạc Thù là học trưởng của tôi, tôi tất nhiên muốn trút giận hộ anh ấy." Lena chống hông ưỡn ngực nói.
Ám Chi Linh bật cười.
Lancelot von Virginia đến giờ vẫn chưa trả hết nghiệp mình tạo ra.
Messilier vẫn luôn là một bộ dáng quản gia ổn trọng đáng tin cậy, chỉ là khóe miệng hắn hình như đang giương lên nhưng bị chủ nhân cố đè ép xuống.
Nếu tiểu thiếu gia có thể chất thu hút bi.ến thái thì chắc thể chất của công tước là thu hút bạo lực.
Ai gặp công tước cũng đòi đánh ngài ấy, cơ mà người thật sự động thủ được chỉ có tiểu thiếu gia và ngài Yến, ừm, cả chim nhỏ Thanh Thiên nữa.
"Mời các vị di chuyển ra vườn ngồi, ở đó sẽ rộng hơn, trà bánh rất nhanh sẽ được đem lên." Messilier cười nói bằng tiếng Anh.
Các thí luyện giả chưa gặp Tinh Mạc Già hai mặt nhìn nhau, thấy sáu người Isaac tự nhiên gật đầu cũng đồng ý với đề nghị của Messilier, lần lượt di chuyển ra vườn.
Kì thực không phải ai trong số họ cũng biết tiếng Anh, nhưng thấy động tác của Messilier và hành động của những người khác thì họ cũng đoán được vị quản gia trẻ tuổi kia vừa nói gì.
Trong số hơn hai trăm thí luyện giả, Ekaterina gặp được hai người quen.
Cô dùng tiếng Nga gọi: "Dinny! Vivi!"
Đây là hai thằng bạn thanh mai trúc mã vô cùng mất nết của cô.
Hai người kia nghe thấy có người kêu tên mình, quay sang nơi phát ra tiếng gọi thì thấy cô bạn thanh mai trúc mã tính tình dữ dằn như sư tử cái của họ.
Họ ngạc nhiên: "Katya!"
Ekaterina chạy tới chỗ hai người bạn: "Hai cậu cũng trở thành thí luyện giả?"
Vladimir gật đầu: "Cậu cũng vậy? Không sao chứ?"
"Không sao cả, chỉ là gặp chút nguy hiểm.
Phó bản tớ tham gia có ba người mạnh lắm, đa phần toàn họ chống hết."
Vladimir bĩu môi: "Cậu thì may rồi, chả bù cho tớ với Vivi, thí luyện giả chỗ bọn tớ là thuần người mới, nếu không phải chủ hệ thống âm thầm trợ giúp thì giờ này bọn tớ đã không xuất hiện ở đây nói chuyện với cậu đâu."
Vineveil hỏi: "Ba người mà cậu bảo chống hết cho thí luyện giả bên phó bản các cậu là ai?"
Ekaterina chỉ Isaac: "Một người là anh ta."
"Một người nữa là Nguyên Tố Chi Linh của Ám nguyên tố, Ám Chi Linh.
Còn người còn lại thì chốc nữa hai cậu sẽ biết."
Vineveil bĩu môi: "Cậu lại chơi trò thần thần bí bí."
Ekaterina cười hì hì.
Lúc này cô mới để ý tới hai người đang đứng kè kè bên cạnh hai thằng bạn trúc mã của cô, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Hai người này là ai? Hai cậu thế mà cho phép họ đứng gần như vậy."
Quen biết bao lâu nay, tính tình hai thằng bạn như thế nào Ekaterina biết rất rõ.
Chúng nó lúc nào cũng là một bộ cà lơ phất phơ, không quản sự đời nhưng thực ra rất đa nghi, rất ít khi cho người lạ đứng gần mình như vậy.
"À, đây là..." Vladimir nhìn người đứng bên cạnh mình.
"Anh ấy tên Lucas Gosselin, là vệ sĩ hiện tại của tớ, cùng tham gia một phó bản với tớ."
Nam nhân một thân đồ đen, khuôn mặt lạnh tanh gật đầu với Ekaterina thay cho lời chào.
Vineveil chỉ người bên cạnh mình: "Cậu ta tên Eclairerous Apocalypse, là họa sĩ tự do, muốn tớ làm người mẫu cho cậu ta nên dạo này chúng tớ có liên hệ, nói chuyện khá là hợp ý nhau, đáng tiếc vừa rồi không vào cùng một phó bản."
Nam nhân tóc dài đến mông màu đen, chấm đỏ ở phần đuôi, được buộc gọn lên cao, đôi mắt hắn màu xanh lam, có vẻ hắn là con lai, bên tai còn đeo một khuyên tai hình chữ thập.
Tính tình hắn hình như hòa đồng hơn Lucas, nở nụ cười tươi rói với Ekaterina.
"Rất vui được gặp chị, em tên Eclaireous Apocalypse, hiện là họa sĩ tự do."
Tên gì mà dài vậy, rõ khó nhớ.
Ekaterina nghĩ.
Về tên nhóc họa sĩ này cô không lo, cái cô lo là tên vệ sĩ tên Lucas của Valdimir.
Tên này, rõ ràng là một ông trùm mafia.
Cô âm thầm kéo áo Vladimir, nói nhỏ: "Người tên Lucas kia tớ không tin cậu không nhìn ra anh ta không bình thường."
"Tớ tất nhiên nhận ra, nhưng tại anh ta từng cứu tớ nên tớ mới đồng ý để anh ta trở thành vệ sĩ của tớ." Vladimir nói.
Ekaterina ngạc nhiên: "Anh ta tự đề nghị muốn làm vệ sĩ của cậu?"
Vladimir gật đầu: "Có lẽ anh ta có ý đồ không thuần nào đó nhưng tớ không quan tâm cho lắm, tớ cũng muốn biết trong hồ lô của anh ta chứa cái gì."
Anh nhìn Lucas, nở nụ cười, chỉ là trong mắt không hề có ý cười.
Anh thật muốn xem tên họ Gosselin muốn cái gì từ anh.
Nửa tiếng sau, Tinh Mạc Già bật dậy từ trên giường, đầu tóc trắng rối bù chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Y nhớ ra rồi! Hôm nay phải đi gặp mặt với các thí luyện giả khác!
Tinh Mạc Già vội vội vàng vàng vệ sinh cá nhân, tóc cũng chưa chải, tóc giả cũng chưa đội đã chạy vụt ra khỏi phòng ngủ, chạy vào bếp vơ đại cái bánh mì trên bàn rồi chạy ra phòng khách, lại chả cảm nhận thấy khí tức của bất cứ ai.
Tinh Mạc Già: "???"
Người đâu? Sao chả thấy ai?
Messilier tay bưng khay trà thấy Tinh Mạc Già vẻ mặt mờ mịt đứng trong phòng khách, cười nói: "Tiểu thiếu gia, các khách nhân đều ở ngoài vườn, tại bọn họ nhiều người quá, phòng khách chứa không hết được."
Tinh Mạc Già à một tiếng, lật đật chạy ra vườn.
Messilier cảm thấy bộ dáng ngơ ngác chưa tỉnh ngủ hoàn toàn của tiểu thiếu gia thật đáng yêu, sau đó hắn nhớ tới tiểu thiếu gia đến tóc còn chưa chải, bữa sáng mới ăn vội cái bánh mì, vội ném khay trà cho người hầu gần mình nhất rồi cầm cái lược chạy ra vườn.
"Tiểu thiếu gia, tóc ngài còn chưa chải kìa! Đợi tôi chút!"
Ám Chi Linh ngồi gác chân đằng xa thấy Tinh Mạc Già hớt hải chạy tới trong bộ dạng không chỉnh chu, lại thấy Messilier chạy theo gọi với đằng sau, phụt một tiếng bật cười.
Cảnh tưởng này hôm nào cũng có, rõ ràng đã nhìn rất nhiều rồi nhưng nó vẫn không nhịn được cười.
Tinh Mạc Già đầu tóc rối bù nhanh chóng tỏa định vị trí của Ám Chi Linh, chạy nhanh qua đó ngồi xuống bên cạnh cậu bạn đang cười.
"Sao cậu không gọi tớ dậy?" Y hỏi.
Ám Chi Linh cười: "Tại thấy cậu ngủ ngon quá."
"Tiểu thiếu gia!" Messilier đã đuổi kịp, hơi thở không chút rối loạn cầm lược chải mái tóc dài màu trắng tuyết cho Tinh Mạc Già.
"Bữa sáng rất nhanh sẽ đem lên, để tôi trước tiên chỉnh lý đầu tóc cho ngài."
Tinh Mạc Già: "Ầu."
Các thí luyện giả khác thấy Tinh Mạc Già thì ngạc nhiên.
"Sao ở đây lại có trẻ con?" Một người hỏi.
Tinh Mạc Già quay đầu nghi hoặc: "Người này vừa nói gì vậy?"
Tiếng nước nào vậy? Y nghe không hiểu.
"Tiểu thiếu gia, đây là tiếng Tây Ban Nha, người này vừa hỏi "sao ở đây lại có trẻ con?" Chắc thấy ngài còn nhỏ quá nên ngạc nhiên." Messilier nói.
Tinh Mạc Già bất mãn: "Em đã mười sáu tuổi rồi, có chỗ nào giống trẻ con chứ."
Y nói là tiếng Việt nên thí luyện giả người Tây Ban Nha không hiểu y nói gì.
Ekaterina vẫy tay với Tinh Mạc Già, dùng tiếng Nga nói: "Esther! Em khỏe hơn chưa?"
Tinh Mạc Già: "?"
Thấy dấu chấm hỏi to tướng trên đầu Tinh Mạc Già, Ekaterina mới nhớ ra cô nói là tiếng Nga, cậu nhóc là người Việt Nam khẳng định không hiểu.
Khoan! Trong Khu Vực Chết Chóc cô cũng nói tiếng Nga mà, không chỉ cô, tất cả mọi người đều nói tiếng mẹ đẻ, nhưng ai cũng hiểu người khác nói gì.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Bất đồng ngôn ngữ khiến họ không thể giao tiếp, tiếng Anh là thứ tiếng thông dụng nhất hiện nay nhưng không phải ai trong số họ cũng thạo tiếng Anh, họ gần như không thể giao tiếp với nhau được.
"Các vị lúc ở Khu Vực Chết Chóc nghe hiểu nhau nói gì là vì ở đó, tất cả các thứ tiếng người khác nói ra đều sẽ được tự động quy đổi thành tiếng mẹ đẻ của các vị, vậy nên vẫn có thể giao tiếp bình thường." Chủ hệ thống xuất hiện bên cạnh Tinh Mạc Già nói.
Giọng nói của hắn không vang vọng trong không khí mà là truyền vào tai từng người, rõ ràng là một thứ tiếng họ chưa nghe bao giờ nhưng không hiểu sao họ lại hiểu được.
Chủ hệ thống: "Tạm thời chưa thể chế tạo máy phiên dịch cho các vị nên cuộc nói chuyện này người chủ đạo sẽ là tôi.
Tôi