Hành lý cũng không có gì nhiều, chỉ thu dọn một thoáng là đã xong. Ba ngày sau buổi nói chuyện hôm đó, cha đã mua vé xe cho tôi xong xuôi. Sáng hôm thứ tư, trước khi đi, tôi muốn gặp mẹ nói lời tạm biệt, gõ nhẹ cửa phòng của mẹ nhưng thật lạ là bên trong chẳng có chút động tĩnh gì. Thật lạ, tôi định mở cửa vào xem thế nào thì bị cha ngăn lại, ông nói mẹ đã đi công việc từ sáng sớm, không có trong phòng. Giọng nói chần chừ do dự, ánh mắt cứ láo liên chẳng dám nhìn thẳng vào tôi, người đàn ông đứng trước mặt tôi chắc chắn đang nói dối.
Tim tôi như đóng băng, biết trước như vậy thà rằng chẳng gặp:
Bước chân ra khỏi căn nhà mà tôi sống suốt mười tám năm nay, bước chân ra khỏi nơi cho tôi những kỉ niệm chẳng đẹp đẽ gì. Có lẽ ngay tại khoảnh khắc đó, tôi và bọn họ đã chẳng còn mối liên quan nào với nhau nữa rồi.
Cha lái xe đưa tôi đến nhà ga, dặn vội vài câu chẳng đầu chẳng đuôi rồi đi mất. Chỉ còn lại mình tôi cô đơn đứng nơi quảng trường đông đúc đầy âm thanh ầm ỉ của nhà ga. Giữa dòng người tấp nập ngược xuôi vồn vã ấy, tôi đứng im như một cái xác không hồn, thật lặng im, thật cô độc. Có lẽ sau hôm nay, tôi sẽ không trở lại thành phố này nữa, tất cả thuộc về nơi này, cứ bỏ hết tất cả. Chẳng chút lưu luyến.
Chầm chậm bước tới trước quầy bán vé, tôi đổi lại vé xe cha đã mua thành một thành phố khác. Đó là một nơi có rất nhiều đồi núi bao quanh, chính là nơi thích hợp để tôi dung thân, là nơi thích hợp để tôi tránh xa tất cả.
Bánh xe chậm rãi lăn, đưa tôi rời xa thành phố đầy những nỗi đau này, tôi không quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần. Con đường này do chính bản thân tôi chọn, đúng hay sai chẳng quan trọng, tương lai dù cho có như thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ hối hận. Đúng vậy!!
Dọc đường đi, tôi luôn mang khẩu trang, tuy rằng rất kì cục, nhưng tôi sợ khuôn mặt mình lại dọa sợ người khác, dù gì thì một mình ra ngoài cũng nên cẩn thận chút vẫn tốt hơn. Tôi dựa theo lộ tuyến chỉ dẫn trên mạng, đổi mấy lần xe, rốt cục cũng đến trước cổng Cát thôn.
Cát thôn - đây là một thôn trang nhỏ trong núi, toàn thôn chỉ khoảng năm mươi mấy nhân khẩu, thanh niên trai tráng đều ra ngoài kiếm việc làm, trong thôn chỉ còn dư lại toàn người già và trẻ nhỏ.
Nơi này được một anh chàng phượt thủ nào đó vô tình lạc tới rồi giới thiệu lên