Những lời Thúy Trúc nói như một cây gai, găm thẳng vào trong tim tôi, cứ đau hoài âm ỉ. Năm ngày tiếp theo Kỳ Tử Hi thường xuyên đến thăm tôi, cùng tôi ăn cơm, lại trò chuyện chốc lát lại đi. Cả hai chúng tôi đều thực ăn ý lảng tránh những đề tài không mấy vui vẻ, tôi thầm nghĩ dù sao Kỳ Tử Hi cũng sẽ không đồng ý để tôi đi xem Băng Ngọc vậy nên có nói tới hay không cũng thế thôi.
Hôm nay sau bữa cơm trưa, tôi cảm thấy có chút buồn ngủ, liền cho mọi người lui xuống chỉ để lại mình Tiểu Hồng canh giữ ngoài cửa, vẫn mặc quần áo bình thường nằm trên giường mơ màng trong chốc lát. Giữa lúc mê mang tôi bỗng ngửi thấy mùi hương của trúc diệp thanh.
“Nhị tiểu thư ~ thật sự rất nhàn!!”Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Thúy Trúc. Tôi mở to mắt, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô nhóc đang ngồi bên mép giường.
“Muội tới đây làm gì?” Chậm rãi ngồi dậy, chỉnh trang lại vạt áo có chút rối loạn.
“Thật thương tâm, nhị tiểu thư không muốn nhìn thấy Thúy Trúc?” Thúy Trúc làm bộ khổ sở mếu máo, vẻ mặt ủy khuất. Như thật sự bị tôi làm tổn thương.
“Thúy Trúc ~ Những việc liên quan tới Băng Ngọc lần trước muội nói đều là sự thật?” Không nhìn vẻ mặt của Thúy Trúc, tôi cúi đầu nhìn vào tay mình, vết thương vẫn chưa biến mất.
“Nói dối cũng không có lợi ích gì cho muội cả.” Thúy Trúc rất ít khi nghiêm túc nói chuyện.
“Muội lại đến đây tìm ta, phải chăng là bệnh tình của Băng Ngọc lại tăng thêm?” Nhẹ nhàng xoa vết thương ở tay, trái tim không hiểu sao lại nhói đau.
“Nhị tiểu thư ~ người nên quyết định.” Lảng tránh vấn đề tôi đưa ra, Thúy Trúc duỗi tay cầm lấy cổ tay tôi.
“Muội đi đi, đừng đến đây nữa?” Mới đầu nghe được tin tức tôi thật sự muốn ngay lập tức trở về xem Băng Ngọc, nhưng là trong năm ngày này, tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Nếu trở về, tôi có thể làm gì cho Băng Ngọc kia chứ? Hướng Diệu tinh thông y thuật, có nàng ở đó, sớm muộn gì cùng chữa khỏi cho Băng Ngọc. Không bằng nhân cơ hội này, chặt dứt sợi dây ràng buộc giữa tôi, Băng Ngọc và Hướng Diệu.
“Haha Hướng Diệu nói không sai. Người thật sự rất tàn nhẫn.” Thúy Trúc cười nhạt, dùng sức nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi về phía cô nhóc.
“Đối với một người không thể dùng nội lực mà lại dùng vũ lực ép buộc, Thúy Trúc muội thật không chút tiền đồ!!” đáp lại bằng một nụ cười nhạt, tôi nhẹ nhàng trả lời.
“Đây không phải gọi là dùng vũ lực. Chỉ là xem người như một món đồ mang đi thôi.” Thúy Trúc buông cổ tay tôi ra, từ trong ngực móc ra một túi tiền màu đỏ ném cho tôi. Mùi máu tươi xông lên nồng nặc, tôi chần chừ không muốn mở ra xem
“Chẳng chút dứt khoát gì cả? haha!!” Thúy Trúc mở túi tiền, đem một vật dính đầy máu tươi đổ ra trước mặt tôi.
Tôi thấy rõ ràng, là một ngón tay người. Ngón tay trắng nõn thon dài, bây giờ đã đầy máu me dập nát.
“Đây là của ai?” Tuy rằng ngoài miệng hỏi han nhưng tôi thật sự không muốn nghe thấy đáp án.
“Còn có thể là của ai. Chính kẻ điên kia tự chặt xuống. Muốn biết vì sao không?” Một lần nữa, khuôn mặt của Thúy Trúc hiện lên vẻ ác độc.
“Cút!! Cút đi!!” Thật sự không thể chịu được nữa, tôi cầm lấy ngón tay đầy máu hung hăng ném ra ngoài.
“Kẻ điên kia nói, Nguyệt Nhi thích nhất ngón tay của Nàng. Cho nên Nàng muốn tặng ngón tay của bản thân cho Nguyệt Nhi, làm cho Nguyệt Nhi vui vẻ.” Thúy Trúc nhặt ngón tay đầy máu lên, mở cửa sổ, ném thẳng ra bên ngoài.
“Thúy Trúc?” Ngơ ngác nhìn, đầu tôi rối tung cả lên.
“Tiểu nhân chỉ giúp người ném xa một chút.” Thúy Trúc quay lưng về phía tôi, nhìn về phía cửa sổ, nhỏ giọng trả lời.
“Không! Mau tìm lại, nếu tìm được, Hướng Diệu nhất định có cách.”
Đột nhiên bừng tỉnh, chẳng kịp mang giày, tôi nhanh chóng chạy thẳng ra bên ngoài. Thúy Trúc nhảy một bước, ngăn cản tôi lại.
“Nếu Hướng Diệu có cách, ngón tay này sẽ xuất hiện ở đây sao?” Lời nói của Thúy Trúc đánh thức kẻ trong mơ như tôi, tôi ngơ ngác đứng lặng, cả người rét run.
“Thúy Trúc, là tôi sai sao?” Tuy rằng Thúy Trúc không nói rõ ràng, nhưng tôi có thể đoán được Băng Ngọc như vậy là có liên quan tới tôi.
“Hiện giờ, đúng sai đã không còn quan trọng. Có thể cứu kẻ điên kia, chỉ có người. Người thật sự nhẫn tâm như vậy sao?” Ánh mắt của Thúy Trúc nhìn chằm chằm vết thương trên tay tôi. “Rõ ràng