Đi chân trần, tôi đứng lặng trước cửa Yên Vũ Lâu không dám bước vào. Hiện tại trời vẫn còn sớm, trong lâu rất yên tĩnh. Thúy Trúc sau khi đưa tôi đến đây liền chẳng chút quan tâm nào mà bỏ đi. Cô nhóc nói, những chuyện tiếp theo cô nhóc không lo được. Chần chừ trong chốc lát, hít một hơi thật sâu, thấp thỏng đi vào trong.
“Chúng tôi không phục vụ khách hàng nữ.” Có nhân viên khách khí ngăn cản tôi. Ngẩng đầu liếc nhìn đến mặt của tôi, mặt dù khuôn mặt tươi cười vẫn giữ trên môi nhưng vẫn thấy được vẻ cương cứng trong đó.
“Thu Nguyệt có ở trong lâu không? Làm phiền thông báo một tiếng, nói có bạn cũ tới thăm.” Tôi thầm nghĩ, trước tiên cứ gặp Thu Nguyệt trước đã, hiểu rõ một chút tình hình hiện tại lại đi xem Băng Ngọc cũng không muộn.
“Muội đến rồi!!” Giọng nói của Hướng Diệu từ lầu hai vọng tới, đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ mệt mỏi rã rời. Tôi vừa nhất đầu lên thì đã nhìn thấy nàng đứng dựa lưng vào cậy cột, ánh mắt híp lại, sắc mặt tái nhợt.
“Vâng!!” Tôi cũng chẳng biết bản thân nên nói gì, chỉ ngửa đầu nhìn nàng chờ nàng nói chuyện.
“Tới gặp Nàng?” Hướng Diệu biết rõ còn cố hỏi.
“Tỷ ấy đang ở đâu?” Tôi không muốn lãng phí thời gian.
“Nàng ở trong phòng của chính Nàng, chắc không cần ta dẫn đường chứ???” Hướng Diệu đứng thẳng người lại, quay đầu nhìn về phía khuê phòng của Băng Ngọc.
“Lâu chủ…. Đây là??!!”Người lúc nãy ngăn cản tôi vào Yên Vũ lâu lại một lần nữa cẩn thận che lối đi trước mặt tôi, ngập ngừng hỏi.
“Đây là nhị tiểu thư, không có gì. Lui ra đi!” Hướng Diệu phất tay, người đó liếc nhìn tôi một cái rồi bước sang một bên nhường đường.
Tôi yên lặng đi lên lầu, lúc bước ngang qua người của Hướng Diệu, tôi thầm nhỏ giọng nói: “Vất vả!!” Hướng Diệu cười khổ, lắc đầu không nói gì.
Đến trước của phòng của Băng Ngọc, tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm lý của bản thân thật tốt, lấy hết dũng khí đẩy nhẹ cửa phòng. Bên trong không có giống như tôi đã tưởng tượng, đồ vật tạp vật rơi vỡ đầy đất, bài trí vẫn y như cũ, trong không khí còn có mùi dược liệu nhàn nhạt. Cửa sổ mở to, người nọ một đầu tóc đen rối tung, chỉ mặc một kiện áo màu trắng phất phơ đứng trước cửa sổ.
“Băng Ngọc, đừng đứng ở đầu gió, cẩn thận cảm lạnh đó.” Tôi mở miệng gọi Nàng, thầm nghĩ mọi chuyện cũng không đến nỗi quá tệ.
Người đứng trước cửa sổ vẫn không động đậy. Tôi đến gần, duỗi tay kéo Nàng. Thân thể của Nàng rất lạnh, có vẻ Nàng đã đứng ở đây rất lâu rồi. Tôi dùng sức kéo người Nàng quay lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Nàng, tôi giật mình kêu lên. Tôi đang nhìn thấy gì đây? Là ác mộng chăng?
Khuôn mặt xinh đẹp ngày xưa bây giờ đã phủ đầy những vết thương ngang dọc che kín, sâu có cạn có, có vết đã cũ mài đã hình thành, có vết vẫn còn rỉ máu. Cổ áo mở rộng lộ ra da thịt bên trong, xanh tím đan xen nhau. Đôi mắt phượng xinh đẹp luôn lạnh lùng băng lãnh giờ đây tràn đầy tử khí. Khí thế cao ngạo không khuất phục giờ đây trở nên ngây dại. Người này là Băng Ngọc sao?
“Băng Ngọc ~ Băng Ngọc ~” Tôi dùng sức lắc lư cả người Nàng, gọi tên Nàng. Nhưng ánh mắt Nàng vẫn không có chút tiêu điểm, rốt cuộc là ai, là ai tàn nhẫn như vậy, đem Băng Ngọc biến thành thế này??!!
“Nàng điên rồi.” Hướng Diệu đi tới, quăng một đôi giày trên mặt đất.
Tôi ngừng lắc lư Nàng, nhìn về phía Hướng Diệu, giọng nói run