“Ái chà chà, mới xa nhau có chốc lát, công chúa điện hạ lại đẹp đến động lòng người rồi.” Giọng điệu của Thúy Trúc ngã ngớn giống mấy tên lưu manh đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.
“Thúy Trúc ~ muốn vĩnh viễn ở lại phủ công chúa à? Vậy thì bổn công chúa sẽ thành toàn cho ngươi.” Kỳ Tử Hi khẽ cười.
“Thúy Trúc làm người tự do tự tại quen rồi, cẩm y ngọc thực cuộc sống nhung lụa trong phủ công chúa, điện hạ tự mình hưởng thụ đi nha.”
“Người đâu, bất kể sống chết, bắt lại cho ta.” Kỳ Tử Hi vừa ra lệnh. Tôi liền nghe một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Giọng nói này là Vinh Uy- nhị phẩm đới đao hộ vệ. Hắn thường xuyên đi bên cạnh Kỳ Tử Hi, nội lực thâm hậu sợ rằng Thúy Trúc không giành được lợi thế trong tay hắn. Sốt ruột lo lắng cho Thúy Trúc, nhưng nếu đi ra lại sợ gặp phải Kỳ Tử Hi.
Còn đang do dự không biết phải làm sao thì tôi chợt nghe Thúy Trúc hét to kinh hãi.
“Chưởng của ngươi có độc? đê tiện.”
Có độc, tôi hoảng hốt chẳng kịp nghĩ ngơi, đẩy cửa chạy ra ngoài. Thúy Trúc và Vinh Uy vẫn còn đang đánh nhau. Sắc mặt của cô nhóc tái nhợt, dáng người run run. Kỳ Tử Hi đứng giữa ba tên thị vệ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn trận đấu. Thấy tôi xuất hiện, sắc mặt của cô khẽ biến, ánh mắt sắc bén hẳn lên.
“Trở về nhanh vậy?” Kỳ Tử Hi cố gắng bình tĩnh đi tới trước mặt tôi.
“A~~” Tôi chột dạ cúi đầu, không dám nói với Kỳ Tử Hi là tôi trở về lấy Nhan Châu.
“Cậu cầm gì trong tay đó?” Kỳ Tử Hi không phải kẻ ngốc, ngược lại cô ấy còn rất thông minh, rất nhanh cô ấy đã hỏi tới trọng điểm.
“Tay nải.” Tôi lí nhí trả lời, khuôn mặt cúi gằm xuống.
“Bên trong có gì?” Kỳ Tử Hi rất kiên nhẫn, cô đã đi tới bên cạnh tôi.
“Quần áo.” Chột dạ giấu tay nải ra sau người, thật sự chỉ là phản xạ tự nhiên, tôi cũng không phải muốn giấu nó.
“Đưa đây.” Ngón tay thon dài trắng nõn đưa ra trước mặt tôi.
“Soát người là phạm pháp.” Tôi cố giãy dụa lần cuối.
“Tớ lục soát tay nải. Huống chi, ở nơi này, tớ là vương pháp.” Kỳ Tử Hi duỗi tay, trực tiếp túm lấy tay nải. Không hề mở ra mà chỉ vò vò. Tôi cẩn thận quan sát nét mặt của cô, mới đầu có chút bực bội, sau đó mới dãn ra được đôi chút, thậm chí mỉm cười. Chỉ là tôi biết, tôi gặp chuyện rồi, bởi vì nụ cười kia của cô thật sắc bén.
“Ngải Nguyệt! bốn chữ mượn hoa hiến phật viết như thế nào?” Kỳ Tử Hi ném tay nải xuống đất, nhấc chân dẫm lên. Tôi sợ nhan châu bị hư liền hết hồn chạy tới ôm lấy Kỳ Tử Hi. Càng ôm chặt không bỏ, tôi sợ bỏ ra cô lại nổi trận lôi đình cũng nên.
“Tớ chỉ muốn giúp tỷ ấy. Cậu biết rõ mà, người mà Băng Ngọc thích là Sửu Nha. Tớ không phải. Những chuyện tớ có thể làm vì tỷ ấy chỉ có chút việc này thôi. Kỳ Tử Hi, cậu hiểu không?” Tôi nghĩ cô sẽ hiểu tôi. Chúng tôi đều là đang mượn tạm cuộc sống của người khác.
“Cậu thấy mình nợ cô ta sao? Là chính cô ta hại chết người mình yêu, đây gọi là tự làm tự chịu.” Kỳ Tử Hi tức giận nói, nhưng cô cũng không tránh ra mà để mặc cho tôi ôm lấy.
“Sửu Nha cũng thích Băng Ngọc.” đó là ký ức của Sửu Nha, tôi có thể cảm nhận được tình cảm đó. Các Nàng đã có thể ở bên nhau, chỉ là tạo hóa trêu ngươi. Tôi chỉ hi vọng có thể thay thế Sửu Nha làm chút việc nhỏ nhặt này.
“Hiểu rồi hiểu rồi. Nhan châu có thể cho Băng Ngọc, nhưng cậu phải ở lại. Tớ