Không dám trì hoãn một phút một giây nào cả, đoàn người chúng tôi tức khắc khỏi hành chạy về nước láng giềng. Bởi vì quan tâm đến sức khỏe của tôi nên Hướng Diệu cố ý muốn mua một chiếc xe ngựa. Nàng cưỡi ngựa với mọi người, để lại một mình Thúy Trúc chăm sóc tôi trong xe. Rong ruổi ngày đêm không ngừng không nghỉ, ba ngày sau chúng tôi rốt cuộc đến được thủ đô của nước láng giềng “Phong Đô”.
Dò hỏi Thúy Trúc đôi đều tôi đại khái biết được tình trạng hiện tại của Băng Ngọc. Bệnh tình của Nàng không chút nào dễ dàng chữa khỏi, mà phải dùng một loại cây thuốc tên là “Vô ưu”. Tác dụng thần kỳ của loại cây thuốc này chính là người dùng nó sẽ quên đi người mà họ không muốn quên nhất. Vì vậy Nàng quên đi tôi, quên đi sự tồn tại của tôi, Băng Ngọc lại là Băng Ngọc của ngày nào, chỉ là tính tình lạnh hơn một chút mà thôi.
Tiểu Thố tìm được Nàng và Hướng Diệu, nói rõ lý do nàng đến, cứ nghĩ rằng Băng Ngọc sẽ không tin, ai ngờ ngay lúc đó Nàng nhanh chóng quyết định trở về nước láng giềng không một chút nào do dự. Tiểu Thố nói rằng muốn trở về đế đô cứu tôi trước, nhưng lại bị Băng Ngọc phản đối. Nhưng người khó hiểu nhất là Hướng Diệu, nàng nói tôi là người trong lòng của nàng, nhất định phải cứu tôi. Kết quả là hiện tại tôi được cứu và ở đây với các nàng.
Nghe xong cả câu chuyện vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, tới lúc tôi muốn hỏi kĩ lại mọi thứ thì phát hiện Thúy Trúc cố ý lảng tránh tôi. Thôi kệ vậy, Băng Ngọc quên tôi cũng là một chuyện tốt. Như vậy cũng tốt cho Hướng Diệu, thái độ kỳ lạ của nàng chắc chắn là có lý do, dù gì nàng làm chuyện gì cũng có lý do của riêng nàng, tôi cũng không nên bận tâm quá làm gì. Tất cả mọi người hiện tại đều đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền, không có lý do gì để đấu tranh nội bộ cả.
Bảy ngày say vẫn còn trong cơ thể, nó cũng không phải quá bá đạo, mà chỉ hạn chế hoạt động của tôi, tê mỏi các dây thần kinh và giác quan dẫn đến cơ thể uể oải mệt mỏi, hay buồn ngủ.
Hướng Diệu cho tôi thuốc giải, lại dùng kim châm châm vài huyệt vị trên người, trong chốc lát tôi đã có thể dễ dàng cử động, chỉ là còn không thể dùng sức. Hướng Diệu nói, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Chờ đến khi chúng tôi tới Phong Đô thì cơ thể tôi cũng đã tốt rồi.
Tiểu Thố để chung tôi cư ngụ ở nhà của nàng, nói đến cũng bất ngờ, phủ đệ của vương gia cha nàng cũng không phải giống như trong tưởng tượng của tôi là xa hoa rực rỡ, thứ lớn nhất trong vương phủ chắc là mấy cây cổ thụ trong hoa viên, chúng nó thật vững chãi, tươi tốt. Chợt nghĩ nếu trong đêm hè oi bức đem một chiếc bàn nhỏ ngồi dưới bóng cây uống vài chén rượu ngắm trăng hóng mát cũng là một điều hạnh phúc.
Trên đường tới Phong Đô, hết thảy mọi thứ đều thuận lợi, thuận lợi đến mức đâm ra làm tôi lo lắng. Tôi có hỏi Hướng Diệu là có cảm thấy chuyện này kỳ quái hay không, nàng suy nghĩ đôi chút thở dài nhìn tôi:
“Ta không biết.” Tôi cũng không thể nào đoán được Kỳ Tử Hi đang nghĩ gì, cô sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng tôi. Lại nghĩ tới Tiểu Hồng, đầu tôi đau như muốn nứt ra, rốt cuộc lễ vật đó là gì??
Sau hai ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn lại mọi việc, tôi lại tung tăng nhảy nhót. Nghĩ tới Kỳ Tử Hi tôi thật sự không yên tâm chút nào, vì vậy liền gọi mọi người mở cuộc thương thảo. Chuyện lớn nhất trước mắt chính là làm cách nào để Băng Ngọc ngồi lên trên vương vị. Hiện tại hoàng thượng thân thể ngày càng suy sụp, như dầu hết đèn tắt, bất cứ lúc nào cũng có thể băng hà, ngôi vị thái tử lại chưa được định đoạt. Tuy rằng hoàng tử công chúa cũng không phải số ít nhưng tất cả đều không nên thân, khó mà phục chúng. Tôi và Tiểu Thố đều nghĩ muốn giúp Băng Ngọc, nhưng trước mắt việc cần làm là hoàng thượng phải chấp nhận thân phận của Băng Ngọc. Việc này liền do tôi và Tiểu Thố cùng nhau hợp lực làm.
“Tiểu Thố, ngày mai hoàng thượng sẽ vào triều sớm phải không?” Tôi đã có một kế hoạch trong lòng.
“Đúng vậy, Thái y viện mới vừa đưa tin, trong hai ngày nay bệnh tình của hoàng thượng có chuyển biến tốt, ngày mai có thể thượng triều.” Tiểu Thố vuốt tóc, nhẹ nhàng trả lời.
“Vậy nàng có thể mang tôi vào triều không?” thật ra thì điều tôi muốn biết là một lần có thể mang theo bao nhiêu người. Nếu có thể tôi muốn dẫn theo cả Hướng Diệu, Thúy Trúc và Băng Ngọc luôn.
“Được thôi, Liên Ba nàng cứ theo ta là được.” Tiểu Thố đáp lại bằng vẻ mặt không thành vấn đề, nhanh chóng đáp ứng.
“Nàng không hỏi tôi sẽ làm gì à?” Tôi phát hiện ở trước mặt tôi chỉ số thông minh của Tiểu Thố giảm xuống một cách đáng kể, có lẽ không cần phòng bị nên đại não liền nhân cơ hội này lười biếng nghỉ ngơi.
“Nàng sẽ làm gì?” Nghe tôi nói vậy Tiểu Thố liền ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đi kể chuyện, thuận tay phá đám.” Tôi nâng chung trà uống một ngụm, lá trà rất ngon.
“Liên Ba, đừng đùa giỡn.” Tiểu Thố nhíu mày, oán trách tôi không nghiêm túc trả lời nàng.
“Quận chúa ~ nếu Nguyệt Nhi đã nói như vậy, người cứ làm theo như vậy đi.” Hướng Diệu vẫn luôn im lặng lắng nghe mọi chuyện, đột nhiên mở miệng nói giúp tôi.
“Hướng Diệu ~ người trong lòng của ngươi thật không giống người thường.” Vẫn im lặng giả chết giống như Hướng Diệu, lúc này Băng Ngọc cũng lạnh lùng đưa ra nhận xét.
Tôi nhìn Hướng