Một đêm thức trắng, trợn tròn mắt đến hừng đông. Đầu óc tôi trống trơn, tất cả đơn giản chỉ là mất ngủ mà thôi. Bên ngoài vọng lại tiếng bước chân khe khẽ, cố chớp chớp đôi mắt chua xót, lấy lại tinh thần! Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng bên mép giường của tôi.
“Thiếu phu nhân ~ nên dậy rồi!!” Thúy Trúc nhẹ nhàng lay lay người tôi.
“Thúy Trúc ~ sau này kêu ta là Nguyệt tỷ tỷ đi!” Tôi ngồi dậy, nhìn Thúy Trúc.
“Thiếu gia có dặn dò….” Vẻ mặt của cậu nhóc có phần khó xử, tôi biết cậu nhóc đang diễn trò mà thôi.
“Các ngươi vì sao muốn làm như vậy? Muốn mượn dao giết người à? Đáng tiếc hiện tại Băng Ngọc không thể giết chết tình địch là ta đây, ta đối với các ngươi còn hữu dụng.” Tôi xốc chăn lên, xuống giường tìm giày mang vào.
“Thiếu gia đã buông xuống chấp niệm từ lâu, hiện tại trong lòng người chỉ có một người. Mà người đó chính là kẻ ngốc nhất thiên hạ. Thiếu gia nói, người muốn bên cạnh chăm sóc kẻ ngốc đó, nếu không kẻ ngốc đó thế nào cũng bị người ta ức hiếp.” Thúy Trúc nghiêm túc nhìn tôi mà nói, đôi mắt của cậu nhóc trừng thật to, thật có chút hù dọa người khác.
“Thúy Trúc, những lời này đừng bao giờ nhắc lại.” Những việc này đối với tôi mà nói chẳng phải tin tức tốt lành gì. Tôi thà tin rằng Hướng Diệu chỉ đang muốn mượn tôi là bình phong chọc giận Băng Ngọc, để Băng Ngọc giết chết tôi.
Đẩy Thúy Trúc sang một bên, tôi tự mình rửa mặt, thay trang phục do thị nữ của Tiểu Thố mang tới, lại búi tóc một cách đơn giản, dùng trâm ngọc cố định. Nhìn khuôn mặt trong gương đầy những vết sẹo chồng chéo lên nha nhau, thật chẳng thể nào nhìn rõ biểu cảm của khuôn mặt. Đem khuôn mặt này mà đi thẳng vào cung thì chắc chưa tới cổng cung đã bị bắt vào đại lao rồi.
Không có khả năng!!!
“Liên Ba, chuẩn bị xong chưa?” Tiểu Thố hưng phấn đẩy cửa đi vào, tôi vừa quay đầu nhìn lại thì thật sự kinh diễm.
Hôm nay Tiểu Thố mặc một bộ váy áo màu thủy lam, mặt trên thêu một con bàn long bằng chỉ vàng và chỉ bạc. Mái tóc vàng được cột cao lên, cố định bằng một cây trâm khảm ngọc bích, cực kì xinh đẹp
“Tiểu Thố ~~ nữ tử mười tám thay đổi bất ngờ! Tôi còn nhớ lúc nhỏ nàng mỗi ngày nghịch ngợm leo trèo đùa giỡn làm cho quần áo toàn là bùn đất giống như khỉ con dơ bẩn hề hề, chọc cho vương gia tức giận.”
“Nàng cũng không hơn gì ta đâu mà nói.”Tiểu Thó dậm chân oán hận bất bình trả đũa.
“Tôi có một vấn đề cực kì lớn. Tiểu Thố, gương mặt này của tôi không thể trà trộn vào hoàng cung được.” Tôi chỉ vào khuôn mặt của bản thân, vấn đề này thật sự rất nghiêm trọng nha!!!
“Không thành vấn đề! Ta thấy đâu có gì đâu chứ!!” Tiểu Thỏ làm vẻ mặt vô tội nhìn tôi, chỉ số thông minh của nàng lại giảm xuống nữa rồi sao??!!
“Nàng nhìn thì không cảm thấy như thế nào nhưng người khác sẽ không như vậy, chính bản thân tôi đều không dám nhìn thẳng nữa là.” Tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng nàng, dự định của tôi ngày hôm nay cũng không phải tự đi nạp mạng.
“Thật phiền!! Nhân yêu, ngươi nghĩ cách đi!!” Tiểu Thố nhìn thấy Thúy Trúc cũng có mặt trong phòng, liền lên tiếng kêu cậu nhóc nghĩ cách, đúng là một cặp oan gia.
“Tiểu nhân nào có biện pháp gì? Vẫn là làm phiền Tiểu Thố quận chúa động não suy nghĩ cách làm.” Thúy Trúc cũng không cứng không mềm đáp trả.
“Thúy Trúc ~ đi mời Hướng Diệu tới đây, nhanh lên.” Tôi quyết định hạ lệnh, không dám trông mong hai tôn đại phật này có thể hỗ trợ được gì.
Rất nhanh Thúy Trúc đã mời Hướng Diệu tới, tôi nói ra yêu cầu của bản thân, muốn dịch dung che đi những vết sẹo đáng sợ kia. Hướng Diệu lấy một cái mặt nạ mỏng trong người ra, lại lấy một bình dầu, cẩn thận bôi thật kĩ trên mặt tôi, xong xuôi lại lấy mặt nạ dán vào, dùng tay vỗ nhẹ. Không bao lâu tôi đã có một gương mặt mới. Diện mạo thanh tú, sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không phải một khuôn mặt quá mức khiến người khác để ý, tôi rất vừa lòng.
Hướng Diệu tự mình đưa tôi ra ngoài cổng vương phủ, lại tự mình đỡ tôi lên xe ngựa, trong chớp mắt khi mành che buông xuống, tôi nghe thấy giọng nói ôn nhu mà kiên định của nàng.
“Nguyệt Nhi ~ Ta ở chỗ này đợi muội.”
Cố gắng đi sát phía sau Tiểu Thố, tôi đi vào cung điện hoa mỹ của nước láng giềng. Theo lý mà nói giả dạng làm thị nữ tôi không được phép tiến vào điện chính, nhưng tiểu Thố thái độ lạnh lùng ngạo mạn, hừ nhẹ một tiếng làm cho bọn thị vệ canh gác hồn vía bay mất, kinh sợ không dám ngăn lại. Không thể phủ nhận trước mặt người ngoài tiểu Thố chính là cao quý lạnh ngạo, thật sự có thể lừa người. Tôi tìm một góc khuất lẳng lặng đứng chờ.
Trong chính điện tất cả triều thần tư thế thẳng tắp yên tĩnh chờ đợi, trừ bỏ tiểu Thố và cha nàng lão vương gia, còn những người khác tôi đều không quen biết. Chậm đã, vương gia đã về nước? Sao tiểu Thố lại không nói trước việc này cho tôi biết chứ? Dựa vào tình thế hiện nay, việc Kỳ Tử Hi bước lên đế vị đã là chuyện đương nhiên. Như vậy sau khi cô bước lên ngôi hoàng đế cô sẽ làm gì đây? Nghĩ đến một khả năng, mồ hôi lạnh từ sau lưng bỗng nhiên chảy ròng. Không được!!! ngay trong hôm nay tôi phải đưa Băng Ngọc bước lên ngôi vị đế vương cho bằng được, nếu không tánh mạng của Băng Ngọc thật sự khó mà bảo toàn. Đã ra quyết định, tôi sờ hình xăm kim phượng nơi ngực trái, những ký ức đó, nếu tất cả là sự thật, vậy hôm nay tôi cứ thử đánh cược một lần xem sao.
“Hoàng thượng giá lâm!” Giọng nói đặc trưng của thái giám vang lên trên đại điện, từ sau ngai vàng đi ra một vị lão giả, kỳ lạ là ông ta không có mặc long bào, chỉ mặc một bộ ám dài màu vàng nhạt. Triều thần sau khi hành lễ đều cuối đầu im lặng chờ đợi cho nên tất cả đều không phát hiện điều kỳ lạ này. Mà tôi chính là người duy nhất không cúi đầu hành lễ, tuy rằng tôi đứng trong góc khuất nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy. Hiển nhiên lão giả cũng chú ý tới tôi, tầm mắt của ông ta di chuyển trên người tôi, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nghiền ngẫm như đang cố nhớ tới điều gì.
“Quả nhiên đã tới!!” Lão hoàng đế cười nói. Giọng nói có chút nghẹn ngào lại khàn khàn của người bị bệnh lâu ngày. Xem ra ông ta bị bệnh cũng đã lâu.
“Đúng vậy ~ vẫn chờ tới rồi.”Bỏ đi kính ngữ, tôi trầm giọng đáp lại.
“Lớn mật, nô tì to gan! Người đâu, còn không đem tiện tì này kéo xuống.” Thái giám bên cạnh lão hoàng đế quát lớn, có thị vệ nhanh chóng chạy vào.
“Lui ra.” Lão hoàng đế vẫy tay, tất cả bọn thị vệ lại lui ra ngoài. Triều thần sôi nổi nhỏ giọng bàn luận, lại trộm ngắm về phía tôi, hiển nhiên bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có Tiểu Thố và trần quốc vương gia là không nhìn tôi, vẫn đứng thẳng tắp chờ đợi.
“Nếu thật là ngươi, ngươi biết nên nói gì chứ.” Lão hoàng đế dựa vào bảo tọa. giọng nói có chút run rẩy chờ mong.
“Người kia tiễn tôi đi liền nói cho tôi một bí mật.” Tôi nhớ tới phần ký ức thuộc về Nguyệt Liên Ba, bên trong có cất giấu một bí mật. Có thể chứng minh thân phận của tôi cũng như đưa Băng Ngọc lên ngôi hoàng đế.
“Tiếp tục.” Lão hoàng đế nhắm mắt, có vẻ rất mệt.
“Trung Xa không có phản bội, tình cảm của hắn mãi mãi chỉ dành cho người