Từ sau lần trò chuyện hôm đó, Hướng Diệu không bao giờ nói cho tôi biết mọi chuyện đang xảy ra bên ngoài. Tôi cũng không muốn hỏi, những chuyện thị thị phi phi đó ở tại thời khắc tôi “chết” thì tất cả nên kết thúc.
Với người bên ngoài, Hướng Diệu và tôi vẫn giả làm một đôi phu thê ân ái. Mọi người chỉ biết, trượng phụ rất mực cưng chiều thê tử, mọi chuyện đều một tay chăm sóc, không để ai thay thế. Nhưng đâu ai biết, tôi thà rằng Hướng Diệu đối với tôi giống như “câu tương kính như tân”, chỉ cần tôn trọng giống bạn bè liền tốt rồi. Tôi vẫn không biết đối mặt như thế nào với sự ân cần chăm sóc của Hướng Diệu.
Chờ vết thương của tôi tốt lên, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn. Tôi và Hướng Diệu thảo luận, dời nhà xuống chân núi mua một cái quán rượu nho nhỏ, lại trang hoàng lại một chút chuẩn bị khai trương. Vì tránh phiền toái, Hướng Diệu giúp tôi chuẩn bị một tấm mặt nạ. Mặt nạ lần này thật sự rất tiện, không cần mỗi ngày tháo tháo dán dán. Nhưng Hướng Diệu lại tùy tiện chẳng mang mặt nạ hay giấu mặt gì, giống như không sợ bị ai nhận ra cả.
Còn một ngày nữa liền tới ngày khai trương. Tôi và Hướng Diệu cùng nhau ngồi trong tiểu viện, uống rượu gạo cho chính bản thân nấu.
“Tỷ nên mang mặt nạ giống như muội luôn đi. Cẩn thận vẫn hơn.” Tôi thật lo lắng tuy rằng Mông Sơn hẻo lánh ít người, nhưng ai biết đâu được một ngày nào đó đi trên đường liền gặp phải người quen thì biết sao đây.
“Đừng lo, cho dù là Băng Ngọc hay Kỳ Tử Hi hiện tại cũng không dám dụng tới ta.” Hướng Diệu bí ẩn cười.
“Vì sao?” Tôi không hiểu.
“Bởi vì ~ chỉ có mình ta biết muội ở đâu?.” Lời nói của Hướng Diệu làm tôi sợ tới mức sặc đỏ cả mặt.
“Khụ khụ ~ sao các nàng biết muội còn sống, Hướng Diệu ~ đừng nói tỷ lại bán muội nữa nha?!!” Nghĩ tới vấn đề này, tôi liền phút chốc cảm thấy tương lai tối tăm mù mịt.
“Muội nghĩ ta là người như vậy à, thật làm tổn thương trái tim thật tình của ta mà.” Giả vờ lau nước mắt mà vốn dĩ chẳng có giọt nào. Hướng Diệu mở cây quạt ra che khuất mặt.
“Tốt thôi. Thật ~ ~tình” Tôi kéo dài âm điệu, nghiến răng nghiến lợi nói.
Từ sau khi tôi khỏe lại, Hướng Diệu liền miệng lười trơn tru hẳn lên, thường chọc tôi điên tiết la to.. Vì thế trong mắt người ngoài, đôi phu thê chúng tôi, tôi là mụ thê tử dữ dằn, Hướng Diệu lại là trượng phu nhu nhược. Haizzz, thanh danh của tôi.
“Các nàng chỉ muốn biết ta chôn muội ở đâu. Muội biết không, Kỳ Tử Hi mới chính là kẻ điên nhất. Nàng ta đào tất cả những ngôi mộ vừa được chôn cất trong vòng bốn tháng nay của nước láng giếng, một lượt viếng thăm. Muội nói thử coi, nàng ta đang tìm gì?” Hướng Diệu buông cây quạt, ngầng đầu nhìn tôi, ánh mắt buồn bã không vui.
“Tỷ nói bảng hiệu sao còn chưa đưa tới nữa, ngày mai đã phải khai trương, muội sẽ gọi người đi giục họ nhanh chóng chuyển tới cho chúng ta.” Tôi xoay người đi ra ngoài tìm người, thật sự không muốn nghe bất cứ chuyện gì nữa.
Băng Ngọc và Kỳ Tử Hi đều biết Hướng Diệu mang tôi đi, có lẽ đây mới chính là lý do thật sự khiến cho Băng Ngọc cưới bài vị và Kỳ Tử Hi trộm đi đào mộ. Tuy rằng các nàng biết rằng lúc đó tôi đã chết, nhưng y thuật của Hướng Diệu rất giỏi, các nàng vẫn giữ cho bản thân chút hi vọng, mong rằng