“Ra đây!” Hướng Diệu nhìn về một góc sân hét lớn một tiếng.
“Một người khi trái tim thay đổi thì mọi thứ chẳng còn gì như trước.” Một người đi ra từ trong góc khuất. Tôi nhìn phía sau nàng ta, không còn ai nữa.
“Thu Nguyệt, sao lại là ngươi?” Nàng ta xuất hiện ở đây như vậy Băng Ngọc cũng sắp đuổi tới rồi.
“Ta biết, ngươi rất thất vọng.” Thu Nguyệt nhìn Hướng Diệu.
“Nếu đã đến thì đừng đi nữa.” Hướng Diệu nói xong liền nhanh chóng ra tay đánh về phía Thu Nguyệt.. Thu Nguyệt tiếp một chưởng kia, thuận thế lui về sau hai bước, giơ tay lên, có thứ gì đó bắn về phía tôi.
Tôi theo bản năng muốn vận công ngăn cản:“ Không muốn sống nữa à? Còn có ta ở đây!! ”
Hướng Diệu quát to, ném cây quạt trong tay về phía trước ngăn chặn ám khí của Thu Nguyệt.
“Nhị tiểu thư ~ tấm lòng của chủ tử đối với người, không lẽ người còn không rõ?” Thu Nguyệt không có nhân cơ hội bỏ trốn mà quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt cô đơn, buồn bã.
“Ngươi đi đi.” Tôi không có trả lời mà quay lưng lại, không nhìn Thu Nguyệt.
Bản năng muốn vận công ngăn cản, “Không muốn sống nữa? Có ta ở đây đâu!” Hướng Diệu đối với ta hô to, trong tay quạt xếp bay ra, đem kia đồ vật chặn lại.
“Nếu như không phải Hướng Diệu nhân lúc mọi người còn đang đau buồn về cái chết của người thì chẳng sợ lúc đó chủ tử đã thành hôn với xác chết của người. Hiện tại, cả ngày chủ tử không ngừng trò chuyện với bài vị, Trúc vương gia vô cùng lo lắng. Mọi chuyện lúc trước đúng sai phải trái thế nào, người có thể vì tấm lòng si tình của chủ tử mà bỏ qua, trở về thăm người được không?” Thu Nguyệt quỳ xuống đất, cầu xin tôi.
“Để cho tỷ ấy nghĩ rằng ta đã chết không phải tốt hơn sao?” Thì ra Băng Ngọc thật sự tin rằng tôi đã chết.
“Trúc vương gia vẫn luôn hoài nghi có chuyện mờ ám trong cái chết của người, phái thám tử hỏi thăm tin tức khắp nơi. Gần đây chúng ta mới phát hiện hành tung của hai người, lại bí ẩn quan sát một thời gian mới có thể suy đoán được một hai. Ngày mai chính Trúc vương gia sẽ tự mình đến gặp người.” Thu Nguyệt vừa nói vừa nhăn mày nhìn về phía Hướng Diệu.
“Biết Nguyệt Nhi không chết lại không tự mình lại đây. Sự si tình mà ngươi nói của Băng Ngọc có bao nhiêu là thật. Thu Nguyệt ~ ngươi trả lời ta thử xem?
Hướng Diệu bước tới gần Thu Nguyệt, dùng cây quạt nâng cằm của nàng lên, cười hỏi.
“Ta vốn không nên nói nhiều, nhưng hiện tại cũng không phải lúc giấu giấu giếm giếm nữa. Nhị tiểu thư ~ bệnh điên của chủ tử lại tái phát.” Thu Nguyệt nói xong liền khóc.
“Ngươi đi đi, đừng tới đây nữa.” Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất mệt. Vì sao còn tới tìm tôi, vì sao buộc tôi phải nói ra những lời này. Tôi phải rời khỏi đây, đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy được bản thân. Đến lúc đó các nàng muốn đánh muốn chém muốn giết gì thì cứ việc, không liên quan gì tới tôi nữa.
“Nhị tiểu thư ~” Thu Nguyệt không dám tin tưởng nhìn tôi.
“Nguyệt Nhi đã nói vậy, ngươi còn không nghe hiểu sao? Cút!!” Hướng Diệu kéo mạnh Thu Nguyệt đứng lên, mũi chân điểm nhẹ kéo nàng lên nóc nhà.
Tôi cúi đầu, chậm rãi đi về phòng, cũng chẳng muốn quan tâm Hướng Diệu và Thu Nguyệt sẽ ra sao. Ngã nhoài trên giường, trái tim đau như thắt, vết thương đã lành từ lâu, sao hôm nay lại đau thế này???
Bất giác ngủ quên lúc nào không hay, lúc tôi tỉnh lại, trong phòng có ai đó đã đốt đèn. Cảm nhận có một người khác nữa ở trong phòng, tôi lập tức khẩn trương, thân mình cứng đờ.
“Là tớ” người đó mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi nói.
“Ngải Nguyệt, vì sao không trở lại?” Cô đi tới trước giường, vươn tay vuốt ve khuôn mặt tôi.
“Kỳ Tử Hi ~ cậu vào đây bằng cách nào? Cậu làm gì Hướng Diệu rồi?” Đợi tới lúc thấy rõ người đó là ai, lòng tôi càng thêm khẩn trương lo lắng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Tớ không thích gương mặt này.” Cô không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ sờ tới sờ lui khuôn mặt tôi, như đang tìm gì.
“Không có nước thuốc không thể gỡ mặt nạ ra được.” Sợ lại lặp lại trường hợp giống Băng Ngọc, tôi nhanh chóng giải thích.
“Vì sao không trở lại? cậu đã hứa với tớ.” Kỳ Tử Hi đưa lưng về phía ánh đèn, tôi không thể nhìn rõ nét mặt của cô.
“Không quay về được.” Tôi thở dài một tiếng.
“Cậu tình nguyện bị Băng Ngọc giết chết cũng không muốn quay trở về bên cạnh tớ ư?” Kỳ Tử Hi đột nhiên nhào tới ôm chặt lấy tôi điên cuồng hỏi.
“Cậu nghĩ như vậy ư?” Tôi cười chua xót, cô nghĩ tôi như vậy thật ư.
“Từ đầu tới cuối cậu đều không phản kháng.” Kỳ Tử Hi chúi đầu vào ngực tôi, rầu rĩ trả lời.
Quả nhiên bất cứ đâu cũng có tai mắt của cô.
“Tay của tớ bị gãy rồi.” Tôi nhỏ giọng trả lời.
“Ngải Nguyệt ~ nếu cậu muốn, ai có thể làm bị thương cậu được? Quân Thần chỉ có hai đồ đệ là cậu và Băng Nguyệt.” Kỳ Tử Hi ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy thù hận.
“Tớ không muốn đả thương người khác.” Nghe lời nói của Kỳ Tử Hi, có vẻ cô không biết tôi không thể sử dụng nội lực được. Nếu như mọi chuyện đã là hiểu lầm vậy thì cũng chẳng cần giải thích làm gì, cứ dựa vào hiểu lầm lần này kết thúc mọi chuyện giữa chúng tôi có lẽ là tốt nhất.
“Vậy mà cậu có thể nhẫn tâm làm tổn thương tớ? Trong lòng cậu tớ là gì cơ chứ?” Kỳ Tử Hi tức giận tát tôi một cái.
Mặt trái nóng rát, trong miệng có mùi máu tươi:. đam mỹ hài
“Cậu đã làm gì Hướng Diệu.” Tôi liếc