Hiện tại tôi là người được tôn trọng nhất trong Cát thôn, bởi vì tôi là giáo viên ~ thôn trưởng bởi vì việc tôi đồng ý ở lại dạy bọn trẻ học chữ rất vui vẻ, ông kiên quyết không nhận tiền ăn hằng tháng của tôi. Đối với việc này, lòng tôi luôn cảm thấy rất băn khoăn, vậy nên tôi quyết định sẽ đem hết số tiền này, coi như tiền lì xì năm mới cho Lai Phúc.
Mấy đại thẩm trong thôn cũng rất tốt với tôi, lúc rãnh rỗi không có việc gì, tôi sẽ theo các cô các bà học thêu hoa. Ban đầu mới học, tôi rất vụng về, cứ bị kim đâm hoài không thôi. Sau này thêu mãi cũng lên tay, cũng có chút ra hình ra dạng một tý. Các đại thẩm nói với tôi là thêu thành phẩm cũng có thể đổi thành tiền, cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ có người tới thu mua. Tôi cũng chẳng dám mong ước gì cho cam với cái tay nghề gà mờ của mình nên chẳng tính toán sẽ kiếm tiền dựa vào nghề thêu, chỉ là thêu chơi cho qua thời gian mà thôi.
Mỗi ngày tôi đều kiên trì đi gánh nước, quét dọn nhà cửa, lâu lâu còn sẽ nấu cơm. Đây là tất cả những gì tôi có thể làm được, coi như giúp đỡ thôn trưởng một ít. Thôn trưởng ra đồng làm việc, Lai Phúc sẽ theo tôi đến trường học chữ. Mà nói tới trường học trong thôn thì...haiz, nhà ngói cũ nát, cửa sổ xiêu vẹo, đôi khi còn bị lọt gió, bàn ghế cũ kĩ – chắc là do một trường học nào trong thành phố đào thải ra. Có lần tôi còn nhìn thấy trên đó có khắc "tới đây thử một lần với tôi đi!!", những câu như thế này, không thể nào là đám trẻ ở đây khắc được.
Thôn trưởng nói với tôi, điều kiện của bọn họ ở đây phải nói là tốt lắm rồi, nếu theo đường núi đi vào sâu bên trong núi một chút nữa...haizz, ông chẳng nói hết câu mà đáp lại tôi chỉ là một tiếng thở dài đầy nhiêu khê xót xa. Tôi cũng biết, trên mạng đăng không ít thông tin và hình ảnh nói về cuộc sống của những bản làng nơi vùng núi sâu, điều kiện sinh hoạt cực kì thiếu thốn, khó khăn chồng chất khó khăn, có lẽ tất cả những thứ đó đối với một người thành thị như tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra được. Có lẽ bởi vì như vậy, đám nhỏ trong thôn học hành rất chăm chỉ, chúng chịu khó học mọi lúc mọi nơi có thể, khi nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng, ánh mắt khát khao cháy bỏng thoát khỏi cuộc sống nghèo nàn nơi đây của chúng đều tập trung hết trên người mình, tôi cảm thấy đôi vai nặng trĩu, có một cảm giác "khổ sở" không nói nên lời.