Edit: jena
Ông lão bị giơ cao lên, cả người nhăn nhúm.
Ông đã sống đủ lâu, tuổi tác khá lớn, tay chân không ngừng đấm đá loạn xạ, gương mặt bày tỏ sự sợ hãi cùng cực.
"Thả tao ra! Thả tao ra!"
Ánh mắt Thương Trọng Lệ đầy khinh thường: "Đồ nhát cấy, không muốn gặp vợ mình à?"
Nghe đến tiếng "vợ", Triệu Tiểu Lục càng thêm sợ hãi, quái vật phía sau đến gần hơn, những con quái vật khác cũng đến ngày một nhiều, Thương Trọng Lệ liền thả Triệu Tiểu Lục xuống đất.
"Mọi người mau chạy ra ngoài làng!"
Thương Trọng Lệ dùng kiếm chém quái vật, mở ra một đường máu, vài con quái vật ở trong làng cũng bắt đầu chạy ra ngoài.
Phía sau truyền đến một tiếng kêu rợn người.
Mọi người quay đầu nhìn, con quái vật to lớn đã túm Triệu Tiểu Lục đang giãy giụa không ngừng, nó giơ ông lên cao, bỏ vào trong miệng.
Trong không gian bỗng chốc nổi lên một luồng oán khí màu đen, hình ảnh trước mắt khiến cho ai nấy đều hãi hùng khiếp vía.
Tiếng kêu la vang vọng không ngừng, con quái vật ngay lập tức cắn đứt đầu Triệu Tiểu Lục, máu tươi bắn đầy đất, bắt đầu vang lên tiếng nhai nuốt.
Những con quái vật khác cũng không còn đuổi theo bọn họ nữa, xoay người quay về làng.
"Chúng ta...!được cứu rồi?" Cam Hiểu Hiểu Hiểu che miệng, yếu ớt hỏi.
"Hình như là vậy." Hoa Lạc Thâm vui sướng nói: "Chúng không đuổi theo nữa!"
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Cam Hiểu Hiểu hỏi.
Triệu Tử có kinh nghiệm nhất nói: "Bây giờ chúng ta đi vào trong sương mù."
Năm người liền bước vào trong màn sương.
Vừa đi ra vài bước, trước mắt bọn họ lại xuất hiện một ngôi làng.
Bia đá trước cổng làng có ba chữ to "Làng Hạ Hà", khác biệt là những người ở trong làng đều là những người bình thường, khung cảnh ở trong làng cũng rực rỡ hẳn lên.
Mái ngói lợp mới, con đường bằng phẳng, những cây ngô đồng ven đường tràn đầy sức sống.
Một người đàn ông kéo quần bước ra khỏi cửa nhà thứ ba từ cổng làng, hùng hùng hổ hổ nói: "Vợ của thằng Triệu càng ngày càng tệ, chán chết đi được!"
Một người đàn ông hút thuốc cao 1 mét 2 đứng ở bên ngoài, thấy người đàn ông kia đi ra thì ngăn lại ngay, vươn tay ra: "Chó Lý, tiền đâu hả? Lâu lắc như vậy mới chịu ra ngoài, có biết còn có người chờ không? Tăng tiền!"
Người họ Lý phun một toẹt một ngụm nước bọt xuống đất: "Con cái đẻ cũng đéo biết sinh ra mấy đứa rồi mà còn mặt dày đòi thêm tiền, ông Triệu, nghĩ tốt thế? Nó xứng hả?"
Nói một hồi, hai người liền đốp chát qua lại.
Cam Hiểu Hiểu siết cái túi trong tay, nhíu mày: "Gì đây, đây là...!Triệu Tiểu Lục?"
Bốn người còn lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn.
Một người phụ nữ đầu tóc hỗn loạn chạy ra khỏi nhà, bộ dạng của cô cực kỳ chật vật, quần áo bị xé rách, làn da bị bại lộ bên ngoài đầy vết bầm xanh tím.
Người phụ nữ cầm dao trong tay, đi về phía hai người đàn ông đang cãi nhau.
"Đ* má! Lương Thu Nguyệt! Mày làm gì vậy?"
Người phụ nữ không còn tha thiết sống nữa, điên cuồng nhào lên, cô muốn giết Triệu Tiểu Lục, cô phải giết chết tên súc sinh mặt người dạ thú này!
Người dân trong làng ồn ào xuất hiện, nhanh chóng bắt lấy Lương Thu Nguyệt.
"Con quỷ cái này, không đẻ con trai được mà còn mạnh gớm, bây giờ còn giết người không thành.
Trước tiên trói nó lại, nhốt vào từ đường đi, sau đó dìm chết nó!"
Lương Thu Nguyệt bị nhốt ở trong từ đường, nhưng ngày hôm sau, mọi người đã quên mất sự hiện diện của cô.
Bọn buôn người lại mang đến những cô gái mới, ai nấy đều thương tích đầy người, khóc sướt mướt, chỉ cần có ý phản kháng là lại bị đánh đập.
Triệu Tiểu Lục muốn có một người vợ mới.
Lương Thu Nguyệt tàn tạ vịn cửa sổ trong từ đường, nhìn những cuộc buôn bán người trơ trẽn kia khơi khơi giữa thanh thiên bạch nhật.
Ở ngôi làng này, đây là một điều vô cùng bình thường.
Bây giờ là buổi sáng nhưng lại rét lạnh như ở dưới hầm băng.
Triệu Tiểu Lục đã đi qua từ đường nhiều lần để đại tiện nhưng không hề muốn nhìn vào trong.
Lại có thêm một tốp vợ mới, ai nấy cũng trẻ khỏe, dù bộ dạng không đẹp bằng Lương Thu Nguyệt nhưng cái mông to kia chắc chắn có thể đẻ tốt, bây giờ gã chỉ cần đẻ cho gã một thằng con trai bụ bẫm là được!
Vài ngày sau, ngoài Triệu Tử Lục đi đại tiện ở bên ngoài từ đường thì không còn ai nhớ đến Lương Thu Nguyệt ở bên trong.
Cô không khóc, cũng không kêu, đã bị lãng quên hoàn toàn.
Khi mở cửa từ đường, mùi hôi thối bên trong bốc lên tận trời, ở giữa là một cái xác gầy trơ xương, gần như không thể nhận ra nổi đây từng là một người phụ nữ xinh đẹp lúc trước.
"Đáng! Bọn họ bị nguyền rủa là đáng lắm!" Cam Hiểu Hiểu mắng, dù không trải qua, chỉ mới nhìn từ xa cũng đã đủ khiến cô uất ức muốn khóc.
Biểu tình của những người còn lại cũng không quá tốt đẹp.
"Chúng ta đi thôi.
Bây giờ hẳn là qua màn rồi." Triệu Tử nói.
Năm người lại đi vào trong sương mù.
"Chúng ta phải tách nhau ra mới đi ra ngoài được." Triệu Tử nói với Cam Hiểu Hiểu.
Cam Hiểu Hiểu vẫn còn hơi sợ, nhưng cô đã chủ động buông tay Triệu Tử.
"Chị Triệu, cảm ơn chị, cũng cảm ơn các anh, tôi đi đây!" Cam Hiểu Hiểu nói xong, tầm mắt dừng lại trên người Sở Nhuế: "Anh trai nhát gan, em đi đây nha!"
Sở Nhuế gật gật đầu.
Thấy phản ứng của anh, Cam Hiểu HIểu hơi nhíu mày, "hừ" một tiếng rồi chạy vào trong sương mù.
Triệu Tử lắc đầu, cũng cong miệng cười, đi về hướng khác.
Cô là một người lạnh nhạt, khi đến khi đi cũng không nói quá nhiều.
Bây giờ chỉ còn Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế và Hoa Lạc Thâm.
Sở Nhuế và Hoa Lạc Thâm nhìn về phía thanh niên, cậu vẫy tay: "Đi thêm một lúc nữa đi."
Sở Nhuế nhìn cậu, ba người đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Sở Nhuế và Hoa Nhạc Thâm không có ý định đi cùng cậu.
Thương Trọng Lệ: "Làm bạn cũng không được hả?"
Cậu nhìn Hoa Lạc Thâm, Hoa Lạc Thâm thụ sủng nhược kinh: "Cậu đang nói tôi?"
Thương Trọng Lệ gật gật đầu: "Anh nói địa chỉ cho tôi đí, khi về thế giới hiện thực tôi sẽ tìm anh."
Sở Nhuế không biết nói gì.
Thực sự không biết nói gì.
Anh cứ bị xem như vô hình?
Nếu anh còn không nhìn ra được thằng nhóc họ Thương này hoàn toàn có ý đồ xấu với bạn tốt của mình thì quả thật cần phải lấy não mình ra nấu lại!
Hoa Lạc Thâm thành thật đọc địa chỉ, Sở Nhuế mắng thầm ở trong lòng.
Người quen được ở trong trò chơi chưa đến năm ngày mà cậu còn dám đưa thông tin của mình cho người ta?
Sở Nhuế thực sự không biết nên nói gì, nhưng anh cũng không ngăn lại.
Không có lý do gì khác, Hoa Lạc Thâm là một thẳng nam, thẳng đến mức không thể thẳng hơn, nhưng cậu rất đẹp, thường xuyên cũng có nhiều kim chủ đồng tính muốn bao nuôi cậu nhưng đều bị cậu từ chối, nếu không thì cậu cũng sẽ không chỉ là một người mẫu vô danh tiểu tốt suốt mấy năm trời, đến cả việc ăn, mặc, ở bình thường cũng khó khăn.
"Vậy được rồi, tôi đi trước đây, gặp lại trong thế giới hiện thực nhé!" Thương Trọng Lệ nói xong thì chỉ liếc mắt nhìn Sở Nhuế một cái rồi đi vào trong màn sương.
Sở Nhuế trợn trắng mắt.
Tầm nhìn ở trong sương mù rất hạn chế, Sở Nhuế vẫn nắm chặt tay Hoa Lạc Thâm, trên lưng còn đeo balo của Hoa Lạc Thâm.
Không biết vì sao khi không thể nhìn thấy được gì trong màn sương, Sở Nhuế bỗng nhiên sợ hãi, cảm giác giống với lúc anh vừa vào trong trò chơi.
Anh nhớ đến một bộ phim điện ảnh mình từng xem khi nhỏ, anh không còn nhớ nội dung của bộ phim nhưng chỉ cần nhớ đến sự tồn tại của nó thôi cũng khiến tim anh đập nhanh liên hồi.
Trong những hoàn cảnh không biết rõ, con người thường tự phân bổ ra một lượng hormone, kích thích đại não, cho nên trong lòng mới cảm thấy sợ hãi.
Giống như Sở Nhuế bây giờ, anh cảm thấy trong sương mù có thứ gì đó rất đáng sợ, nhưng anh cố gắng an ủi chính mình, hy vọng đây chỉ là do mình suy nghĩ nhiều.
"Bé Sở?"
Trong màn sương yên tĩnh vang lên một giọng nói, là tiếng của Hoa Lạc Thâm, khiến cho Sở Nhuế giật mình: "Sao vậy?"
"Bé Sở? Cậu túm chân tôi làm gì, tôi không đi được."
Gần như trong một giây, da đầu Sở Nhuế tê rần, chưa kịp phản ứng lại, bên tai đã truyền đến tiếng