Edit: jena
"Người của nhà họ Thương, đương nhiên là không thể không có cách rồi." Triệu Tử nhìn Thương Trọng Lệ.
Hoa Lạc Thâm trêu ghẹo nói: "Nhà họ Thương? Chẳng lẽ cậu làn nhân vật lớn ghê gớm lắm hả?"
Thương Trọng Lệ xua xua tay: "Đừng, tôi không phải!"
Triệu Tử cười như không cười: "Thật à?"
Thương Trọng Lệ cười bất cần đời: "Đúng thế!"
Sở Nhuế cảm thấy giữa hai người này có mùi thuốc súng, sau khi tận mắt chứng kiến chiêu thức thần thần quỷ quỷ của Thương Trọng Lệ thì một số suy nghĩ kỳ lạ đã xuất hiện trong đầu Sở Nhuế.
Thương Trọng Lệ...!Đừng nói là đạo sĩ nhé?
Khoa học công nghệ tiên tiến ngày càng phát triển, bây giờ vẫn còn có nghề nghiệp như vậy ư?
Giai cấp công nhân thuộc nhà nước chủ nghĩa xã hội như Sở Nhuế không biết.
Sở Nhuế vẫn còn trong trạng thái lo âu, anh kéo cánh tay Hoa Lạc Thâm, không dám ngẩng đẩu nhìn, chỉ chỉ vào cửa sổ trên mái nhà, Hoa Lạc Thâm ngầm hiểu.
Hoa Lạc Thâm: "Nó vẫn luôn nhìn chúng ta, chúng ta đi ra ngoài như vậy thì nó vẫn sẽ nhìn theo đúng không?"
Thương Trọng Lệ liếc nhìn Hoa Lạc Thâm, cười nói: "Anh nói đúng, vậy anh có giấy không?"
Hoa Lạc Thâm lấy balo, lục lọi một lúc, lấy một bịch khăn giấy: "Chỉ có cái này."
"Đủ rồi." Thương Trọng Lệ nhận giấy, thấm ướt vài lớp, dán lên vách tường, không cần tốn nhiều sức mà những tờ giấy dính nước được dán thành một hàng lên thẳng cửa sổ trên mái nhà.
"Mọi người ra ngoài trước, tôi bọc hậu." Triệu Tử nói.
Thương Trọng Lệ cũng không khách khí với cô: "Vậy thì cô cố gắng theo kịp." Nói xong, cậu liếc mắt nhìn thấy quái vật đang nằm trên mái nhà rồi xông ra ngoài.
Hoa Lạc Thâm và Sở Nhuế đuổi theo ngay, Cam Hiểu Hiểu đi theo phía sau, cuối cùng là Triệu Tử.
Cảnh tượng bên ngoài khiến cho ai nấy đều khiếp sợ, giống như cổng địa ngục vừa mở ra ở làng Hạ Hà yên bình, khắp nơi đều là máu, quái vật bò trườn ở mọi ngóc ngách.
Chúng di chuyển thong thả ung dung, giống như những bộ xương khoác da người đi lại vô định.
Cũng may quái vật không chú ý đến chỗ bọn họ.
Quái Vật to lớn ở bên phải ngôi nhà, họ đi ở bên phía tường trái.
Họ có ít người, không muốn động thủ vì việc này chỉ tốn công tiêu hao thể lực, lại hấp dẫn thêm nhiều quái vật ở bên ngoài đến.
Sở Nhuế hận không thể treo cả người lên người Hoa Lạc Thâm.
Thương Trọng Lệ khịt mũi coi thường, cậu lớn đến mức này, vẫn chưa từng gặp một người đàn ông nào nhát chết như vậy, chẳng khác gì con nít.
Cam Hiểu Hiểu đi theo Triệu Tử, giống như Sở Nhuế, cô cũng không dám mở mắt, cứ đi tới đi tới, bỗng nhiên cô cảm thấy thứ bên hông mình không còn nữa, sững sờ liền đứng im không đi tiếp.
"Hiểu Hiểu, sao vậy em?" Triệu Tử hỏi.
Ba người phía trước cũng dừng lại.
"Túi, túi của Từ Nguyên không thấy nữa!" Cam Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói, giọng điệu sốt sắng, giống như kiến bò trên chảo nóng: "Tôi phải quay lại!"
"Càn quấy!" Triệu Tử quát, lỡ như dẫn quái vật đến thì sao?
Cam Hiểu Hiểu vẫn rất kiên định, tuy cô nhát gan nhưng nhớ rõ nếu không phải nhờ Từ Nguyên, cô đã sớm bỏ mạng: "Tôi tự mình tìm, tôi sẽ không liên lụy mọi người." Nói xong, cô dự định quay đầu về lại bị Triệu Tử túm lại: "Em nói gì thế? Tự em đi không phải là đi tìm chết à?!"
Hoa Lạc Thâm nhìn thoáng qua Sở Nhuế, Sở Nhuế hiểu ý cậu, gật đầu, động tác nhỏ của hai người họ không lọt ra khỏi tầm mắt Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ xua tay: "Vậy thì đi chung."
Cam Hiểu Hiểu ngại ngùng chà xát tay: "Như vậy cũng quá..."
Thương Trọng Lệ nói ngay: "Vậy cô đi một mình đi."
"Đừng đừng đừng..." Cam Hiểu Hiểu luống cuống: "Các anh chị tốt quá, các anh chị là người tốt nhất trên đời."
Triệu Tử thở dài: "Thôi được rồi, chúng ta phải nhanh lên."
Nam người đi theo đường cũ, đi chưa được mấy bước, Cam Hiểu Hiểu liền nhìn thấy túi của Từ Nguyên rơi ở góc tường.
Cô kích động không thôi, cong lưng nhặt túi, cùng lúc đó, một cánh tay vàng vọt khô khốc vươn ra ở đầu tường bên kia, túm lấy cái túi.
Cam Hiểu Hiểu cứng đờ người, ngẩng đầu lên, đối diện với một con quái vật chỉ có hai hốc mắt trống rỗng.
"A — tránh ra!" Cam Hiểu Hiểu siết chặt túi, quăng về phía quái vật, tiếng kêu sợ hãi vang vọng trong ngôi làng trống trải.
"Không ổn!" Thương Trọng Lệ biến sắc, túm lấy Cam Hiểu Hiểu: "Chạy ngay!"
Tiếng hét chói tai khiến cho cả ngôi làng náo động.
Những con quái vật theo bản năng tập trung về nơi này, năm