Edit: jena
Cam Hiểu Hiểu tiếp tục cắn hạt dưa, hỏi: "Anh trai nhát gan, sao anh biết Lạc Hải Cát lại cưới nữa?"
"Bịa thôi."
Hoa cẩm túc cầu bung nở, cánh hoa lác đác bay theo gió như tuyết bay, lá xanh không ngừng lay động dập dìu, dưới gốc cây truyền đến tiếng í ới, một nam một nữ đang ngồi đọc sách.
"Ô? Hừ!" Người con gái xinh đẹp, vân vê khăn lụa trong tay xoay người đi.
"Làm sao thế?" Người con trai hỏi, cậu vừa đọc xong hồi 27 của Hồng Lâu Mộng, không hiểu sao chị lại không vui.
"Đại Ngọc đáng thương quá..."
Người con trai cười nói: "Là con gái thì không nên có tâm tư quá nặng, khổ mình khổ người, sống mệt lắm!"
Người con gái: "Em nói cô ấy tâm tư nặng nề, chị lại không nghĩ vậy.
Cô ấy bệnh tật ốm yếu, số phận bất hạnh chông gai, nhưng lại rất hiểu chuyện, còn tài hoa..." Người con gái hơi nhướng mày: "Ôi...!Đừng nói em thấy chị cũng có tâm tư nặng nề nha?"
"Sao mà như vậy được? Chị là người hoàn hảo nhất trên đời này.
Em không cảm thấy tâm tư nặng là chuyện xấu lắm, chị không thể hiểu lầm em được."
Nói một lát, cả hai liền vui vẻ cười đùa với nhau.
Cam Hiểu Hiểu khiếp sợ: "Gì đây? Anh nói xạo kìa.
Lạc Hải Cát bị anh nghĩ thành một tên tồi tệ."
Thương Trọng Lệ thò hai chân ra khỏi lan can.
Cam Hiểu Hiểu bỗng nhiên la lên, cậu nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía hai người còn lại.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, sao còn phải ở lại đây xem đèn kéo quân nữa, quá phiền!
Sở Nhuế đẩy gọng kính: "Cũng không hẳn là đội nồi sai đâu, em còn nhớ buổi tối hôm Hoàng Nghị và Hoàng Tiên Tiên chết không?"
Cam Hiểu Hiểu gật gật đầu: "Đúng rồi, nói đến chuyện này, cái tên Hoàng Nghị kia đúng là không phải tên tốt lành gì!"
"Em biết sao anh ta chụp lén được không?"
Cam Hiểu Hiểu dừng động tác cắn hạt dưa, có dự cảm không lành.
"Trong phòng em có một thông đạo để rình người, anh có hỏi qua, phòng ngủ của Hoàng Nghị lúc trước là phòng của Lạc Hải Cát ở khi ông ta còn là thiếu gia.
Em đoán thử phòng của em là của ai ở?"
"Phu nhân...!phu nhân Lạc?"
Sở Nhuế nhìn bộ dạng không thể tin nổi của Cam Hiểu Hiểu, hơi cong môi: "Nghĩ lại thì từ lúc bắt đầu, Lạc Hải Cát đã có suy nghĩ không đứng đắn với chị mình rồi, nếu không thì sao phu nhân Lạc lại tích tụ ra được một con vật quái như vậy chứ..." Sở Nhuế thở dài: "Quan sát lâu như vậy, nhưng có lẽ phu nhân Lạc cũng không còn ấn tượng gì nhiều về trận lửa cháy kia nữa."
"Hai người còn muốn ở lại xem bao lâu? Dong dài lắm chuyện, có gì hay ho mà xem?" Thương Trọng Lệ đứng dậy: "Đi thôi."
"Đi đi đi! Anh trai nhát gan, đi nhanh nào." Sở Nhuế quay đầu nhìn thoáng qua hai người đang thân mật trong sân vườn, bị Cam Hiểu Hiểu kéo tay áo lôi đi.
Sống hay chết, cuối cùng thì phu nhân Lạc vẫn lựa chọn cái chết.
Đi vào trong sương mù, Cam Hiểu Hiểu đang muốn rời đi, Sở Nhuế gọi cô lại.
Cô kinh hỉ quay đầu: "Gọi em làm gì? Hì hì, nhớ em hả?"
Không biết có phải bây giờ các cô gái trẻ thường sẽ chọc ghẹo các bạn nam khác hay không, Sở Nhuế lắc đầu hỏi: "Nhà em ở đâu? Có thời gian anh sẽ đến thăm, sau đó thì...!Không nhất định phải gặp nhau trong trò chơi."
Trong sương mù vẫn không có tiếng đáp lời, lâu đến mức Thương Trọng Lệ ở bên cạnh phải nắm lấy bả vai Sở Nhuế, sợ rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Em mới không cần anh đến thăm em! Không gặp cũng chẳng sao!"
Sau đó cũng không còn âm thanh nào truyền đến.
Tầm nhìn ngày một hạn hẹp, cuối cùng bóng dáng của cô gái cũng không thấy đâu nữa.
"Cô bé bị sao vậy?" Thương Trọng Lệ hỏi, sao giống như nghe thấy hơi nghẹn ngào.
Sở Nhuế thở dài, đó là chuyện riêng của Cam Hiểu Hiểu, sao cậu lại tùy tiện hỏi người khác như vậy.
Sở Nhuế không nói gì, từ từ đi trong màn sương.
Thương Trọng Lệ vẫn luôn giữ lấy vai anh, sức lực rất lớn, niết đến mức Sở Nhuế thấy đau: "Cậu không đi đi, theo tôi làm gì?"
"Không phải tôi đã nói là tìm được công việc thích hợp cho anh rồi sao? Tôi sẽ theo anh về nhà, anh dọn dẹp đồ đạc một chút, đi theo tôi luôn, không cần lãng phí thời gian."
?
Từ khi nào mà anh đã đồng ý đổi việc vậy?
"Tôi không đi, cậu thả tôi ra!"
Thương Trọng Lệ: "Sao xấu tính thế? Ra khỏi phó bản liền không nhận người quen nữa? Anh đừng quên anh vẫn chưa tìm được Hoa Lạc Thâm, dù sao cũng phải quay lại đây.
Không có tôi, anh đi một mình được không?"
Sở Nhuế hài hước nói: "Bây giờ cậu đồng ý dẫn tôi theo? Lúc trước không phải chính cậu nói rằng tôi yếu ớt, văn không được võ không xong, nhát gan sợ hãi, lớn lên cũng chẳng đẹp mắt, xuất hiện trước mặt cậu chỉ là đồ chướng mắt, không phải à?"
Nghe giọng nói của người nọ vang vọng trong sương mù, đúng là lúc trước Thương Trọng Lệ đã nói như vậy.
Nhưng chẳng phải do lúc đó cậu chưa biết Sở Nhuế là quân sư chỉ điểm à? Người gì mà ai nhìn tới cũng bị giật mình dọa sợ, lo lắng thì nói lắp, còn hay đổ mồ hôi, chẳng có gì đáng khen cả!
Thương Trọng Lệ hiếu thắng từ nhỏ, trong đầu xoay cuồng vì hối hận lời nói của mình.
Cậu chần chờ hai giây, người bên cạnh đã không còn tăm hơi.
"Này? Sở Nhuế!"
Sở Nhuế đi cực kỳ dứt khoát.
Thương Trọng Lệ biết nhà của anh, đột nhiên thái độ chuyển biến từ chán ghét sang thân thiện, chắc chắn có ý đồ xấu.
Nếu có chuyện gì khác thì cậu ta có thể đến nhà anh, anh không muốn lãng phí thời gian ở trong sương mù với thằng nhóc này.
Tầm nhìn trong sương mù của Sở Nhuế ngày một hạn hẹp.
Anh sờ soạng một lúc lâu, vẫn không tìm thấy thứ gì.
Tâm trạng lao xuống đáy, xem ra ở trong sương mù đúng là không có gì, nếu Hoa Lạc Thâm còn sống thì có khả năng là còn ở trong phó bản.
Sở Nhuế thở dài, đi sâu vào bên trong.
Về đến nhà, Sở Nhuế cảm giác được cánh tay ẩn ẩn đau, anh kéo ống tay trái, vết thương bắt đầu đóng vảy trong trò chơi đã trở lại giống vết thương cách đây không lâu ở thế giới này, miệng vết thương đỏ tươi.
Bây giờ là 5 giờ 50 phút sáng, Sở Nhuế không nghỉ ngơi, anh mở máy tính, mở phòng chat về chuyện lạ trong thành phố liên quan đến Tầm Bí.
Lần này, anh lại không thể