Edit: jena
Quả nhiên...!Ở thế giới thực cũng có làng Hạ Hà và Lạc Viên, quá kỳ lạ.
Khí lạnh bỗng chốc lan ra khắp người anh.
Sở Nhuế chăm chăm nhìn máy tính, không nhúc nhích, đồng nghiệp nữ bên cạnh anh gọi vài lần anh cũng không có phản ứng.
"Anh Sở Nhuế!"
"Hả?" Cuối cùng anh cũng phản ứng lại: "Sao thế?"
"Bạn anh đến tìm anh kìa, còn đang chờ ở dưới đó."
Sở Nhuế ngạc nhiên, bạn của anh?
Sao anh lại có bạn đến đây?
Trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ, anh vọt xuống dưới lầu, nhanh chân lao vào thang máy, ồ ồ thở dốc.
Con số trên thang máy dần giảm xuống, anh thở càng nặng nề, trong lồng ngực có con thỏ nhảy nhảy bang bang, cho đến khi anh nhìn thấy người kia.
"Sao lại là cậu?!"
Chị gái ngồi sau bàn tiếp tân thò đầu ra nhìn, ánh mắt sáng quắc, cậu trai kia đẹp trai quá, còn đeo khuyên tai, quá sành điệu, cô muốn tới xin số điện thoại.
Thương Trọng Lệ nhướng mày trái: "Anh có vẻ thất vọng nhỉ, anh nghĩ là ai?"
Anh còn nghĩ rằng là Hoa Lạc Thâm.
Vì qua nhiều năm như vậy, anh chỉ có mỗi Hoa Lạc Thâm là bạn.
Thương Trọng Lệ khoanh hai tay trước ngực: "Tôi đến nhà anh, thấy không có ai nên đến công ty tìm." Cậu thấy Sở Nhuế không có phản ứng gì: "Sao anh không hỏi vì sao tôi biết công ty của anh?"
"Khó lắm à?" Sở Nhuế liếc cậu một cái, xã hội hiện đại, muốn biết đơn vị công tác của một người rất đơn giản, có rất nhiều con đường để tra cứu.
Thương Trọng Lệ bĩu môi gật đầu: "Được rồi, đừng nhiều lời nữa, đi theo tôi." Cậu xoay người rời đi, đi được vài bước thì thấy có gì đó không đúng, cậu quay đầu nhìn.
Sở Nhuế đã xoay người vào trong thang máy.
Cậu đuổi theo, túm lấy cánh tay anh: "Này, tôi nói anh đi theo tôi mà!"
Chị gái lễ tân hơi rụt đầu, rút nửa bàn chân vừa thò ra ngoài.
"Tôi có nói là muốn đi với cậu không?" Sở Nhuế bất mãn tránh ra...!nhưng không làm gì được.
Thương Trọng Lệ: "Như vầy, anh cứ đưa ra điều kiện, muốn một tháng bao nhiêu tiền, tôi đều trả được hết."
Chị gái lễ tân: F*ck! Tình huống gì đây? Cậu trai trẻ tuổi này là giám đốc ngầu lòi trong truyền thuyết?
Sở Nhuế nhíu mày: "Có ý gì? Là đến chỗ cậu làm?"
Thương Trọng Lệ: "Cũng không khác lắm.
Tóm lại là chắc chắn tốt ở làm ở chỗ này.
Sau này anh vào trò chơi tôi cũng có thể bảo vệ cho anh...!Anh còn có gì không hài lòng không?"
Sở Nhuế luôn cảm thấy phần lớn thời gian, hành vi của Thương Trọng Lệ khá ấu trĩ, bây giờ càng thấy điều ngày một cách sâu đậm.
"Tôi không đi." Sở Nhuế không kiên nhẫn nói: "Cậu thả tay ra, không thả tôi gọi bảo vệ."
Cứng miệng nhỉ! Thương Trọng Lệ nhướng mày, trong chớp mắt đã ôm lấy eo Sở Nhuế, vác anh lên vai.
Sở Nhuế không kịp phòng ngừa, sợ tới mức chỉ chụp lại được mắt kính của mình: "Cậu thả tôi ra! Thả tôi xuống! Cậu bị điên hả?!"
Người ở trên vai tốt xấu gì cũng cao 1m7 mấy, khổ người cũng không tính là nhỏ, còn nhích tới nhích lui, Thương Trọng Lệ nôn nóng: "Quậy nữa là tôi ném anh xuống đất."
Sở Nhuế im lặng như con gà chết.
Chị gái lễ tân há hốc mồm nhìn hai người đàn ông ra khỏi công ty, cậu đẹp trai nhỏ tuổi cao ráo vác anh trai mắt kính vào trong xe hơi màu đen.
Ôi trời đất ơi, thời buổi này trai đẹp không chỉ gay mà còn thích chơi trò cưỡng chế!
——
Suốt quãng đường đi, Sở Nhuế luôn im lặng.
Thương Trọng Lệ cũng không nói gì với anh.
Một người dựa lưng vào ghế, một người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không bao lâu sau, Sở Nhuế hơi liếc mắt qua, sau đó sốc ngay tại chỗ.
Ở phía trên, trên ghế lái, một bộ quần áo đang lơ lửng điều khiển vô lăng.
Bây giờ không phải ở trong trò chơi mà là ở thế giới hiện thực, còn là ban ngày ban mặt, bên ngoài người đi đường tấp nập nhộn nhịp cũng là người sống thật sự, Sở Nhuế không khỏi khiếp sợ, nhìn sang Thương Trọng Lệ, sau đó im lặng thu hồi tầm mắt.
Quên đi, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn, co được dãn được, anh chỉ là một người bình thường không đấu lại yêu ma quỷ quái của chủ nghĩa siêu hiện thực.
Xe chạy đến một khu biệt thự xa xôi của thành phố S, đến địa điểm, Thương Trọng Lệ bước xuống xe, đang chuẩn bị lôi Sở Nhuế ra thì anh đã nhào xuống xe trước, đẩy gọng kính: "Tôi...!Tôi tự mình đi.
Thương Trọng Lệ nghiền ngẫm cúi đầu nhìn Sở Nhuế: "Sao đột nhiên ngoan thế?"
Sở Nhuế xấu hổ nặn ra một nụ cười.
Đứng ở đây có thể nhìn thấy ngọn núi hùng vĩ không xa, cả thành phố S với khu vực địa lý chỉ toàn vùng đồng bằng này chỉ có nơi đây có ngọn núi Khinh Duyên, ngọn núi duy nhất trong thành phố, còn có thể mua được một ngôi nhà ở đây, xem ra Thương Trọng Lệ đúng là một đứa trẻ của một gia đình giàu có.
Nhưng nhìn từ cách ăn mặc hầm hố và tính cách coi trời bằng vung của cậu cũng có thể đoán ra được phần nào.
"Nhớ đi theo kịp tôi." Thương Trọng Lệ nói.
Sở Nhuế quay đầu nhìn, một tòa biệt thự ba tầng xuất hiện trước mặt anh.
Vị trí của biệt thụ thấp hơn so với những căn biệt thự khác một chút, phong cách cũng nghiêng về phương Tây, tường sơn màu trắng, không có hoa văn trang trí dư thừa, cửa màu đen làm bằng đá cẩm thạch.
Xung quanh biệt thự có nhiều bóng râm, chẳng trách khi nãy xe từ dưới núi lên khó nhìn thấy sự hiện diện của nó.
Vừa vào bên trong, Sở Nhuế liền cảm thấy cả người rét tun, anh run rẩy, túm lấy vạt áo của Thương Trọng Lệ.
"Làm sao nữa?"
"Nhà cậu...!Sao nhà cậu...!Lại lạnh quá vậy?"
Thương Trọng Lệ nhìn anh: "Anh sợ?"
Sở Nhuế mím môi, đôi môi hoàn toàn tái nhợt.
"Anh sợ gì chứ, đây là nhà của tôi, tôi sẽ không ăn thịt anh, người nhà tôi cũng không có ai ăn thịt anh." Thương Trọng Lệ cúi đầu nhìn anh, bộ dạng đúng là bị dọa sợ: "Thôi quên đi, anh bám vô áo tôi, đi theo tôi."
Sở Nhuế cứng đờ người, gật gật đầu, theo sát Thương Trọng Lệ.
Phòng khách rất lớn nhưng cũng thực trống trải, ngoại trừ vật dụng bình thường thì cũng chỉ có một