Edit: jena
《 Trò chơi trốn tìm 》
Mức độ khó: ★★★
Mức độ sinh tồn: ★★★
Vật lộn với tội ác, lang thang ở lối vào địa ngục.
Là ai đã giết chúng tôi, chúng tôi đã giết ai?
——
"Đường Kiền!"
Thương Trọng Lệ lớn tiếng kêu, Đường Kiền giận dỗi ưỡn ngực: "Làm sao!"
Thương Trọng Lệ liếc thiếu niên, cuối cùng không nói nữa, kéo Sở Nhuế rời đi.
Trong sương mù, đi một vài bước đã không còn nhìn thấy ai, Đường Kiền ngay lập tức túm chặt balo của Sở Nhuế.
"Anh là bạn của anh ta à? Sao trước đây tôi chưa từng thấy anh bao giờ?"
Sở Nhuế không biết có nên trả lời Đường Kiền hay không, Thương Trọng Lệ đi rất nhanh, bước vài bước đã vào sâu trong sương mù.
Thoáng chốc, một cái đầu người đầy máu lăn đến bên chân Sở Nhuế.
Sở Nhuế giật bắn cả người khiến Đường Kiền cũng hoảng lên theo: "Anh làm tôi sợ muốn chết! Làm gì vậy hả?"
"Có...!có...!đầu người!" Sở Nhuế lắp bắp chỉ xuống mặt đất, đôi mắt nhắm chặt không dám mở ra.
Đường Kiền nhìn mặt đất: "Làm gì có cái đầu nào.
Chắc anh sợ quá nên gặp ảo giác thôi.
Thương Trọng Lệ, anh ta nhát chết thế thì sao mà hàng yêu trừ ma?"
Thương Trọng Lệ không trả lời thiếu niên, ánh mắt dừng trên mặt đất.
Bọn họ đang đi trên cỏ, đập vào mắt là màu xanh vô tận, hoàn toàn không có cái đầu nào.
Chẳng lẽ giống như Đường Kiền nói, Sở Nhuế bị hoa mắt?
Không, Thương Trọng Lệ biết Sở Nhuế không phải người bình thường.
Đôi mắt và đôi tai của anh, cũng như năm giác quan của anh đều khác với người bình thường.
Anh thật sự nhìn lầm ư?
Sở Nhuế run rẩy mở mắt, trên mặt đất quả nhiên không có cái đầu nào, anh vỗ vỗ ngược điều chỉnh lại tinh thần.
"Này! Anh là ai vậy? Tôi là Đường Kiền, hẳn là Thương Trọng Lệ có nhắc tới tôi rồi đúng không?!" Đường Kiền chắc chắn nói, thấy Sở Nhuế nhìn mình không phản ứng, dường như chưa hề nghe qua tên mình: "Biểu tình như vậy là sao? Chẳng lẽ Thương Trọng Lệ không nói gì với anh? Tôi là đối thủ lớn nhất của anh ta đó!"
Sở Nhuế gật đầu một cái với cậu, tỏ vẻ đã biết, sau đó quay đầu quan sát không gian trong phó bản.
Trước mặt họ là một trang viên cỡ lớn, nhìn quanh một vòng, bọn họ đã vào bên trong sương mù.
Một tòa lâu đài nguy nga cổ kính xuất hiện giữa vùng cỏ mênh mông.
Lâu đài nằm ở phía tây của trang viên, bên cạnh có một đàn bò sữa và dê đang kiếm ăn.
Cảnh tượng rộng lớn đến mức khiến Sở Nhuế bỗng cảm thấy bất an, trái tim liên tục đập thình thịch.
"Sao anh lại không để ý đến tôi? Chẳng lẽ anh là đệ tử mới của dòng trên à? Ông Thương cuối cùng cũng chịu thu nhận người mới, đúng rồi, anh tên là gì, sao không trả lời..."
"Sở Nhuế." Sở Nhuế ngắt lời cậu: "Tôi là Sở Nhuế, không phải đồ đệ của dòng trên."
Đường Kiền ngẩn người: "Vậy anh là..."
"Cậu là người Hồng Môn?" Sở Nhuế hỏi ngược lại.
Đường Kiền phản bác: "Hồng Môn chui rúc trong một xó, làm sao mà tôi là người của Hồng Môn được.
Tôi là Đường Kiền, hậu duệ chân chính của Đạo gia thuộc phái Các Tạo Sơn đời thứ 69!" Nói xong, cậu xòe ra một trận đồ bát quái trên tay mình.
Sở Nhuế đã từng nghe về Hồng Môn, vì vậy khi Đường Kiền nói, anh vẫn biết.
"Đúng rồi, nói đến đây, ê Thương Trọng Lệ, chúng ta mau quyết đấu thôi, anh đã hứa mỗi lắm quyết đấu một lần mà!" Đường Kiền loạt soạt triển khai tư thế lâm trận.
Thương Trọng Lệ nhíu mày: "Ai hứa với cậu? Nằm mơ hả?"
Đường Kiền: "Không nhớ? Ba năm trước anh đánh thắng tôi, tôi đã nói rằng một ngày nào đó sẽ trả thù, anh cũng nói hẹn gặp lại, chẳng phải là đã đáp ứng quyết đấu với tôi rồi hả? Đừng có thất hứa, nhanh lên!"
Sở Nhuế nhìn thấy thứ gì đó, đồng tử co rụt lại, thần sắc của Thương Trọng Lệ ở bên cạnh cũng không tốt.
Bọn họ đều đang nhìn ở phía sau cậu, Đường Kiền bực bội quay đầu nhìn, sau lưng cậu có hai đứa trẻ đang đứng, không biết xuất hiện từ khi nào.
"F*ck!" Đường Kiền hoảng sợ, nhìn kỹ lại thì đó là hai cô bé, tuổi không quá lớn, một đứa mặc váy hoa, một đứa mặc trang phục cưỡi ngựa: "Các em gái, sao các em lại đứng ở sau lưng anh mà không nói tiếng nào vậy?"
Các cô bé có mái tóc vàng, mắt xanh, làn da tuyết trắng, diện mạo rất đáng yêu, nhưng hai gương mặt nhỏ nhắn không hề có ý cười, còn lộ ra sự lạnh lẽo khôn cùng.
"Đến chơi trốn tìm!" Một cô bé nói.
Đường Kiền nào có tâm tư chơi với các em: "Em gái, nhóm các anh còn có chuyện, không có thời gian chơi với các em được, các em tự mình chơi được không?"
Hai cô bé nhìn Đường Kiền chằm chằm, đôi mắt trống rỗng chết chóc.
Đường Kiền bị nhìn cũng cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn thoáng qua Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ, ba người đối diện tầm mắt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai cô bé trước mặt đã biến mất.
Đường Kiền kinh ngạc, xoay đầu, phát hiện hai cô bé đang đứng trước cửa lâu đài nhìn bọn họ, sau đó mở cửa ra, bước vào trong.
"Chúng..." Đường Kiền giơ tay làm hình chữ thập, niệm chú ngữ, bát quái trong tay bay lên cao, xoay vài vòng, không có phản ứng gì: "Kỳ lạ..."
"Đường Kiền.
Trong ảo cảnh, mọi thứ đều do quái vật tạo ra, cậu chơ rằng phá cảnh tìm quái có tác dụng ở đây à?" Thương Trọng Lệ mắng thiếu niên không biết tự lượng sức mình.
"Hả?" Đường Kiền hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, cậu thu hồi bát quái, nhíu mày nhìn, cực kỳ giống một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Thương Trọng Lệ đi qua, không khách khí nói: "Ngày thường có các chú các bác cưng chiều cậu, ở nhà vô pháp vô thiên, tự cho mình là đúng thì thôi, còn ở chỗ này, cậu tưởng sẽ có người của Các Tạo Sơn nhường nhịn cậu à?"
Đường Kiền bị đối phương nói vậy thì tức tối: "Sao anh vào được còn tôi thì không? Tại sao chứ? Anh là số một, tôi là số hai, chẳng lẽ số hai thì luôn thua số một?"
Sao mà...!Ồn ào quá, hai người này là hai đứa con nít hả? Sở Nhuế đầu đầy dấu chấm hỏi.
Khi đang giương cung bạt kiếm, trước cửa lâu đài xuất hiện một người: "Hả? Cửa mở kìa?"
Người vừa ra là một người phụ nữ khá lớn tuổi, khí chất cao sang, trông vô cùng lương thiện: "Khách nhân, các cậu có muốn vào không?"
Thương Trọng Lệ và Đường Kiền im lặng, nhìn người phụ nữ.
"Các cậu