Thương Trọng Lệ
Edit: jena
Người hầu bưng đồ ăn lên.
"Các vị, xin thứ lỗi, chúng tôi đến trễ." Người đàn ông, chủ nhân của lâu đài, mặc một thân tây trang và giày da, gương mặt gầy guộc, ánh mắt sắc lạnh khiến Sở Nhuế nhớ đến ma cà rồng của phương Tây thời trung cổ.
Trên bàn ăn không có ai phụ họa với ông, Đường Kiền vừa muốn đáp lời thì Sở Nhuế đã chặn cậu lại.
Vợ của chủ nhân lâu đài mặc một chiếc váy lụa dài màu xanh đậm, nhìn qua vô cùng quý phái sang trọng.
Bà đeo một sợi dây chuyền trân châu có một viên đá quý màu ngọc lục bảo ở chính giữa lớn như một hòn đá cuội: "Các vị đường xe đến đây, tiếc rằng không có gì ngon quý để chiêu đãi."
Vẫn không một ai nói chuyện.
Đường Kiền nhìn xung quanh, sắp sửa mở miệng nói thì Sở Nhuế lại đè cậu xuống.
Món khai vị được dọn lên.
Trên dĩa thức ăn là hai món, một như rau salad, một là một loại thịt như thịt lưỡi, có màu đỏ tái, Đường Kiền nhìn một lúc, gian nan nuốt nước miếng.
Không biết chất nhầy màu đỏ kia là gì, bên trên miếng thịt còn chi chít những hạt đo đỏ khiến người nhìn tê dại cả đầu.
Người đàn ông: "Các vị, xin mời dùng bữa."
Trên bàn ăn không một ai động đũa.
Đường Kiền vừa cầm lấy dao nĩa lại bị Sở Nhuế đè xuống.
Cậu không hiểu: "Anh làm gì vậy?"
Trong nháy mắt, mọi người đều quay đầu nhìn về phía Đường Kiền, ánh nhìn rét căm căm khiến cậu nổi da gà da vịt.
"Khách nhân, có chuyện gì không?"
Đường Kiền hoảng loạn lắc đầu: "Không...!Không có gì."
Một lúc lâu sau, nhà ăn yên tĩnh vang lên tiếng va chạm của dao dĩa.
Nam chủ nhân ăn rau, nữ chủ nhân ưu nhã dùng dao nĩa cắt thịt lưỡi đỏ thành từng miếng nhỏ, cho vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Sở Nhuế nhỏ giọng nói với Đường Kiền: "Đừng ăn đồ ở trong trò chơi."
Đường Kiền: "Tại sao?" Cậu cũng không chờ câu trả lời, quay đầu ngồi im.
Ở cuối bàn ăn là cô con gái của chủ lâu đài, nhìn qua chỉ khoảng 6 tuổi, đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Cô bé cũng dùng nĩa đâm vào miếng thịt đỏ, giơ lên cắn một miếng, chất nhầy màu đỏ nhỏ giọt theo khóe miệng bên trong lẫn lộn những thớ thịt đen sẫm, miếng thịt như vẫn còn sống.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô bé không hề rời khỏi Đường Kiền.
Đường Kiền nhắm chặt mắt, mở Thiên Nhãn, cô bé trước mắt hoàn toàn không có gì bất thường.
Cô bé vẫn tiếp tục cắn nuốt miếng thịt sống, từng đợt cắn xuống khiến cho cả người Đường Kiền co rúm lại thêm một lần, vội vàng quay đầu đi.
Món ăn kế tiếp lại càng khiến cậu không thấy thoải mái nổi.
Bánh mì mốc meo, nước súp màu trắng sữa nổi lềnh phềnh những mảnh nhỏ như xương ngón tay, miếng bò bít tết sống nhăn, nước sốt rưới lên cũng đỏ như máu, món tráng miệng như những con mắt người nhìn lăm lăm thực khách khiến cho Đường Kiền cảm thấy ghê tởm.
Đường Kiền cũng chú ý thấy rằng thực sự không có người chơi nào động đũa.
Trong nhà ăn chỉ vang lên tiếng nhai nuốt của đôi vợ chồng và cô bé kia.
Qua một lúc lâu, nữ chủ nhân lấy khăn ăn lau miệng: "Các con, ăn no chưa?"
Các con? Bà ta đang nói ai vậy? Đường Kiền nhìn về phía ba vị trí còn trống trên bàn ăn, phía trên cũng có thức ăn được bày biện sẵn.
Còn có người nào khác ư? Quỷ? Không ổn, trong ảo cảnh, sao Thiên Nhãn của cậu lại không hoạt động?! Đường Kiền nhìn về phía Thương Trọng Lệ, đối phương không có phản ứng gì, giống như chẳng có gì kỳ lạ xảy ra.
Đứa trẻ cuối bàn buông dao nĩa: "Thưa mẹ, con đã ăn xong."
Nữ chủ nhân gật gật đầu: "Vậy con đi nghỉ đi.
Ngủ ngon, con gái của mẹ." Vừa dứt lời, cô bé đã nhảy xuống ghế, chạy ra bên ngoài.
Nam chủ nhân cũng phân phó quản gia ở ngoài cửa: "Tư Lạc Văn, cậu hãy dẫn các vị khách này về phòng."
Một người đàn ông cao gầy mặc tây trang bước vào từ ngoài cửa, nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, quần áo rộng thùng thình, hoàn toàn không vừa người.
Gương mặt càng hốc hác hơn so với nam chủ nhân, hốc mắt rất sâu, quầng thâm mắt nổi rõ vô cùng nghiêm trọng.
"Các vị khách quý, xin mời theo tôi."
Đường Kiền khô khốc nuốt một ngụm nước miếng, tức khắc cảm thấy đứng ngồi không yên.
Chú không hề nói với mình những người trong ảo cảnh sẽ kỳ quái như thế này!
Khi ra khỏi nhà ăn, Sở Nhuế vô ý quay đầu nhìn thoáng qua.
Hai cô bé mặc váy hoa chạy vào nhà ăn, không ngờ lại là hai cô bé anh nhìn thấy ở bên ngoài lâu đài.
"Sao thế?" La Lịch dừng chân hỏi Sở Nhuế, nhìn theo tầm mắt của anh, bên trong nhà ăn không có gì.
Sở Nhuế chớp chớp mắt: "Không có gì, đi thôi."
Trên vách tường hành lang của lâu đài có rất nhiều tranh, trông rất bình thường, phần lớn