Edit: jena
"A Nhuế, trốn ra phía sau, đừng nói gì hết, hiểu chưa?"
"Mẹ ơi..."
Bên tai truyền đến rất nhiều âm thanh ồn ào, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện trầm thấp của người đàn ông, Sở Nhuế bé nhỏ bịt kín lỗ tai, co rúc người thành một khối nhỏ.
Bên tai vang lên tiếng vật ngã, Sở Nhuế bé nhỏ mở to mắt, nhìn qua khe giường, thấy mẹ mình nằm trong vũng máu, đôi mắt trợn ngược đang nhìn mình chằm chằm.
Sở Nhuế tỉnh dậy từ trong mộng, lưu loát lấy khăn giấy trên tủ đầu giường lau mồ hôi trên mặt.
Trong phòng không có đèn, màn cửa bị gió thổi lay, mơ hồ nhìn thấy khung cảnh tối tăm ở bên ngoài.
Sở Nhuế đứng dậy thử đốt đèn dầu trên bàn, thử ba lần đều bị gió thổi tắt.
Vì vậy anh đi đến cửa sổ, muốn đóng lại.
Trong lúc lơ đãng, anh nhìn thấy hai cô bé đứng ở dưới lầu đang nhìn mình.
Trong lòng Sở Nhuế chợt căng thẳng, nhanh chóng đóng sập cửa sổ, kéo rèm cửa, xoay người ngồi xổm xuống.
Là hai cô bé ở bên ngoài lâu đài.
Có vẻ trời muốn mưa, bên ngoài sấm sét ầm ầm, tia chớp không ngừng xẹt ngang qua phòng.
Sở Nhuế ngẩng đầu, hai cô bé đã đứng trước mặt anh, ánh chớp lóe lên, chiếu sáng hai gương mặt trắng bệch cứng đờ.
Sở Nhuế há mồm, không thể cất tiếng.
Anh nhắm mắt lại, nằm bò không dám động đậy.
Khi cố gắng mở mắt ra nhìn tiếp, trước mặt anh hoàn toàn trống rỗng, giống như hai cô bé khi nãy chỉ là ảo giác.
Sở Nhuế chạy nhanh đến bàn, thắp đèn dầu.
Lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai...!Ai..."
"Là em đây, bé Sở."
Hoa!
Không, không phải.
Sở Nhuế mở cửa, quả nhiên là La Lịch.
La Lịch cười hì hì, nghiêng đầu: "Em biết anh không nghỉ ngơi, muốn cùng nhau hành động không? Buổi tối là thời điểm thích hợp nhất để hành động đó."
Sở Nhuế vốn dĩ cũng có ý định này nên đồng ý: "Cậu có thể, có thể đừng gọi...!đừng gọi tôi là bé Sở được không?"
"Vì sao?"
Sở Nhuế vừa bị dọa sợ, bây giờ sắc mặt không quá tốt, La Lịch còn cho rằng anh thực sự giận, im lặng một lát, giọng điệu đứng đắn hơn: "Được rồi được rồi, không gọi thì không gọi, vậy bây giờ em gọi anh là gì? Tiểu Sở? Sở Sở? Tiểu Nhuế? A Nhuế?"
Người ở bên cạnh không ngừng ríu rít, Sở Nhuế trừng mắt với cậu một cái, cậu im lặng một hơi: "Chậc...!Vậy gọi anh là A Nhuế nhé?"
Sở Nhuế không trả lời, cầm đèn dầu đi ra hành lang.
Nói thật, anh có chút sợ hãi, vừa mới bị dọa sợ nên anh đã uống một viên Alprazolam, hy vọng có tác dụng.
Sau khi vào hành lang, ra khỏi khu vực cho khách, La Lịch từ từ an tĩnh lại, cũng không có làm gì quá trớn, hỏi: "Nên đi hướng nào đây anh?"
Sở Nhuế không có manh mối gì, không gian ở đây quá lớn, ngoài lâu đài còn có thêm trang viên và nông trại, mục đích lớn nhất là tìm nhiệm vụ khá gian nan, chỉ biết lang thang không có điểm đến cụ thể.
Sở Nhuế suy nghĩ một phen, chỉ sang hướng bên trái.
La Lịch không nói thêm gì, hoàn toàn tin tưởng trực giác của Sở Nhuế.
Lại đến một hành lang tối tăm khác.
Sở Nhuế muốn hiểu rõ hơn về cấu trúc ở nơi này.
Đi dọc theo cầu thang xuống dưới, bên tai vang lên tiếng bước chân chầm chậm.
Trên cầu thang cũng có treo nhiều bức tranh, nội dung cũng giống với những bức tranh kia, đều là cảnh sinh hoạt cực kỳ ấm áp.
Có nam chủ nhân cầm kéo cắt cỏ, giơ tay mỉm cười, có quản gia đang chuẩn bị thức ăn, hoàn toàn không hề gầy yếu như họ đã gặp, mái tóc phía sau được vuốt sáp, nhìn rất có tinh thần.
"Những bức tranh này có chỗ nào kỳ lạ không?" La Lịch hỏi Sở Nhuế đang giơ đèn dầu lên vách tường để quan sát.
Sở Nhuế lắc đầu, anh chưa có manh mối, không thể tùy tiện suy đoán.
Ngoại trừ đèn dầu chiếu lên vách tường, toàn bộ cầu thang đều chìm trong đêm đen.
Đúng lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng bóng cao su.
Sở Nhuế cả kinh, theo bản năng túm lấy góc áo La Lịch: "Có tiếng động!"
La Lịch cầm đèn đầu giơ lên phía trước, trước mặt họ là một cô bé ôm bóng cao su.
Sở Nhuế sợ tơi mức nhắm chặt mắt lại, La Lịch cũng bị dạo một hơi, không biết nên làm gì.
Qua vài giây, Sở Nhuế mở to mắt, gương mặt non nớt trắng bệch nhìn họ chằm chằm.
Cô bé mặc váy hoa nhỏ, ôm bóng cao su, đôi mắt xanh lam sâu không thấy đáy.
"Mấy anh tìm gì?"
La Lịch nghiêng người che chắn Sở Nhuế ở phía sau: "Em gái nhỏ, khuya rồi sao không đi ngủ?"
Cô bé nhìn chằm chằm La Lịch, hầu kết La Lịch lăn lộn lên xuống, bàn tay cầm đèn dầu không tự giác mà run rẩy.
"Chúng ta cùng nhau chơi đi!" Trên cầu thang vang vọng giọng nói của cô bé.
La Lịch nhỏ giọng nói với Sở Nhuế: "Đợi lát nữa nhớ chạy thật nhanh."
Sở Nhuế không biết cậu muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
La Lịch tươi cười nhìn cô bé đang đến gần: "Được chứ, chúng ta cùng nhau chơi..." Đột nhiên, cậu hất văng quả bóng cao su trong tay cô bé: "Chạy!"
Sở Nhuế theo cậu chạy một đường như điên, có lẽ là đã uống Alprazolam, âm thanh bên tai được phóng đại, cô bé đuổi theo bọn họ, Sở Nhuế có thể cảm giác được.
Một đường chạy về phòng, đóng cửa lại, La Lịch mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "An toàn rồi..."
"An toàn...!ư?"
La Lịch khó hiểu: "...?" Sau đó tầm mắt cậu nhìn thấy thứ sau lưng Sở Nhuế.
Sở Nhuế cảm giác được gì đó, anh cứng đờ người, từ từ xoay đầu lại.
Ở phía sau anh là cô bé mặc váy hoa nhỏ đang ngồi trên giường, chăm chú nhìn họ.
"Các anh muốn đi đâu? Sao không chơi với em?"
Tiếng nói nhàn nhạt máy móc vang lên khiến Sở Nhuế phát lạnh cả người, đèn dầu đột nhiên vụt tắt.
La Lịch mở cửa phòng