Edit: jena
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Sở Nhuế đã hoàn toàn bình tĩnh lại và thấy có chút xấu hổ khi cứ chui rúc trong lồng ngực của Thương Trọng Lệ.
Cánh tay ôm lấy eo anh vẫn không có ý định buông ra, nghĩ đến chuyện Thương Trọng Lệ không thích mình, Sở Nhuế đoán rằng cậu vẫn còn cho rằng anh đang sợ hãi.
"Có vẻ người kia đi rồi..."
"Ừm." Giọng điệu dường như không hề tình nguyện.
Sở Nhuế mím môi, hẳn là anh nghĩ nhiều rồi, Thương Trọng Lệ chỉ muốn cách anh càng xa càng tốt.
Sau khi anh nói mình đã bình tĩnh, cánh tay trên eo thả lỏng ra, Sở Nhuế muốn đứng thẳng dậy nhưng hai chân còn thoát lực chưa khôi phục bình thường, chỉ có thể nhờ Thương Trọng Lệ đỡ, mượn tay cậu lấy lực đứng lên.
"Tôi không biết tôi làm rơi mắt kính ở đâu..." Không có mắt kính giống như không mặc quần áo, Sở Nhuế cảm thấy không được tự nhiên.
Trong bóng tối đột nhiên phát sáng, Thương Trọng Lệ bật đèn pin điện thoại, quét một vòng trên mặt đất, lại chiếu vào phòng đựng đồ.
Mắt kính của Sở Nhuế đã bị gãy làm đôi, hẳn là do khi nãy anh bất cẩn đè lên.
Thương Trọng Lệ nhặt mắt kính lên đưa cho Sở Nhuế.
Gọng kính đã bị gãy làm hai, không thể đeo được nữa.
Sở Nhuế bất đắc dĩ cầm trong lòng bàn tay, vuốt ve hai cái rồi bỏ mắt kính vào túi áo.
"Không đeo à?"
"Không đeo được nữa, hỏng rồi."
Thương Trọng Lệ nhìn lướt qua, Sở Nhuế vẫn luôn nắm chặt vạt áo của cậu.
Người bên cạnh đột nhiên không nói lời nào, Sở Nhuế nghi hoặc nghiêng đầu: "Sao thế?"
Không có mắt kính, Sở Nhuế không nhìn thấy rõ được biểu cảm của Thương Trọng Lệ, chỉ nghe thấy cậu mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Không có gì."
Sở Nhuế hậu tri hậu giác phát hiện anh đang túm lấy áo của đối phương, anh nhanh chóng buông tay ra: "Ngại quá..."
Đối phương lại im lặng một lát, khi Sở Nhuế vẫn không hiểu gì, tay anh lại bị nắm lấy.
Sở Nhuế đang muốn rút tay ra, trong bong tối truyền đến tiếng quát trầm thấp: "Anh dám buông ra thử xem!"
Sở Nhuế ngơ ngác, sau đó cong cong khóe miệng, ra là Thương Trọng Lệ mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Rõ ràng...!là rất tốt, nhưng cái miệng thì thích mắng người...
Thương Trọng Lệ: "Tôi dẫn anh về."
Sở Nhuế nhớ đến La Lịch vẫn còn ở tầng 3, anh giữ chặt lấy Thương Trọng Lệ.
"...?"
Tuy Sở Nhuế không nhìn rõ được gương mặt của Thương Trọng Lệ nhưng anh lại nhìn thấy rõ ánh sáng anh ở cuối hành lang.
"Cậu nhìn kìa!"
Thương Trọng Lệ híp mắt, cũng nhìn thấy ánh sáng mỏng manh kia.
Vì vậy cậu nắm chặt tay Sở Nhuế, đi lên tầng 2.
"Cậu vừa mới đi đâu vậy?" Sở Nhuế hỏi: "Tôi gõ cửa phòng cậu, cậu không có ở trong phòng."
Vào hành lang tầng 2, cảm nhận được sự lo lắng của anh, Thương Trọng Lệ càng siết chặt tay hơn: "Buổi tối mới dễ tìm những thứ tà ma, bọn họ sợ, còn tôi thì không."
Thương Trọng Lệ nói hợp tình hợp lý, tuy có hàm ý mỉa mai người khác nhưng Sở Nhuế không thể không thừa nhận rằng cậu nói đúng.
Nếu không phải sợ đả thương NPC nhiệm vụ, Thương Trọng Lệ thực sự có khả năng sẽ trực tiếp tàn sát khắp nơi, không cần suy nghĩ gì để vượt qua.
Vấn đề là không được, không được tùy tiện giết chóc những NPC trong trò chơi, không được vứt hết lý trí của mình.
Nói theo cách nào đó thì Thương Trọng Lệ càng tự tin vào sức mạnh của mình bao nhiêu thì sẽ càng cảm thấy khó chịu khi vào ảo cảnh.
"Anh đừng có buông tay ra, biết chưa?"
Sở Nhuế đáp: "Tôi biết rồi." Đương nhiên là anh sẽ không buông tay, vì anh không thể nắm lấy tay Thương Trọng Lệ, mà là cậu chặt chẽ dùng bàn tay to lớn của mình ôm trọn lấy tay anh.
Thương Trọng Lệ nắm tay anh, Sở Nhuế lại không nhìn rõ, nhưng anh nghĩ rằng chắc là giống với bao nilon bọc chân gà.
Nghe thấy câu trả lời của Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ hài lòng đi về phía trước.
Càng đến gần ánh sáng xanh, bước chân của họ càng nhẹ hơn.
Một cô bé đang đứng ở ngay cửa hành lang, mặc trang phục cưỡi ngựa.
Cô bé từ từ ngẩng đầu lên, Sở Nhuế sợ tới mức trốn sau lưng Thương Trọng Lệ.
Đó là một đôi mắt đầy máu đỏ, rất lớn, hốc mắt và đồng tử chỉ toàn là máu tươi, không ngừng nhỏ giọt chảy xuống, che lấp gương mặt trắng bệch.
Thương Trọng Lệ rút bùa ra, lá cũng phát ra ánh sáng xanh, nhưng khác với ánh sáng xanh âm u tù mù trên người cô bé, ánh sáng của cậu còn mang theo một ngọn lửa đỏ.
Cô bé cả kinh, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
"Sao mà nhát thế..." Đầu ngón tay Thương Trọng Lệ giật giật, lá bùa lửa nhanh chóng tắt ngóm.
Sở Nhuế: "..."
HÌnh như quỷ bình thường gặp cậu đều rất sợ hãi...?
"Cô bé có trí thông minh?" Sở Nhuế hỏi.
Thương Trọng Lệ gật gật đầu: "Có lẽ vậy.
Quái vật trong phó bản khó thường đã có trí thông minh..."
Sở Nhuế kinh hãi, đây chẳng phải là một chuyện rất khủng bố ư? Sao Thương Trọng Lệ lại nói như thể hôm nay ăn gì?
Rối gỗ không có ý thức chỉ biết làm theo bản năng và người có ý chí, có thế giới quan riêng biệt thì cái thứ hai không phải đáng sợ hơn ư?!
Nhìn thấy Sở Nhuế kinh ngạc, Thương Trọng Lệ nói: "Không phải vật quái, chỉ số thông minh cũng không cao lắm đâu, sợ cái gì?"
Có thể là bóng tối khiến anh sợ hãi, Sở Nhuế nghe cậu nói xong thì cũng thấy mình chuyện bé xé ra to...!Từ từ: "Cậu nói cô bé là vật quái?"
"Ừ."
Sở Nhuế lại hỏi: "Lần trước ở trong phòng tôi là quỷ?"
Thương Trọng Lệ không rõ ý anh lắm: "Sao thế?"
Đối phương im lặng, Thương Trọng Lệ lại nói: "Phân biệt giữa quỷ quái, vật quái và tinh quái khá khó đối với anh, nhưng đối với đạo sĩ thành thục thì dễ như trở bàn tay, liếc mắt một cái cũng làm được."
"Tại sao? Sao váy hoa nhỏ là quỷ, trang phục cưỡi ngựa là vật quái?" Sở Nhuế hỏi cậu.
Thương Trọng Lệ im