Edit: jena
"A —"
Tiếng kêu phát ra từ nhà vệ sinh.
Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế vừa từ dưới lầu đi lên thì đụng phải Đường Kiền và La Lịch.
Vừa nhìn thấy La Lịch, Sở Nhuế liền túm chặt lấy Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ quay đầu nhìn anh: "..."
Không có thời gian nói chuyện, bốn người họ chạy về phía nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Vương Hàm với mái tóc rối loạn, sắc mặt xám tro vặn vẹo không ngừng, vươn tay ra ngoài cầu cứu: "Cứu mạng...!Cứu..."
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy "xoẹt" một tiếng, đầu của Vương Hàm rơi xuống, lăn đến trước mặt họ như một quả bóng.
"Mạng..."
Cái đầu đứt lìa há miệng đứt quãng nói lời cuối cùng, đôi mắt mở to trợn trừng phẫn uất không cam lòng.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, vô số khối thịt lộp bộp rơi xuống, tử trạng không khác gì Lâm Băng Yến.
Căn phòng của Khổng Tiến Oanh ở phía sau phát ra động tĩnh, bốn người họ quay lại, cửa phòng của cô mở ra, cô gái nhỏ bé với hai bím tóc hai bên dùng một chân đá cậu bé có gương mặt trắng bệch ra ngoài.
Cả người cậu bé trắng bóc, tay chân bị dao ngắn cắm phập ghim vào tường phía sau, không ngừng vùng vẫy.
"Ngoan đi..." Lý Đức Bưu đi ra khỏi phòng, nhìn qua bên phải, trên mặt đất là xác thịt bầy nhầy của Vương Hàm: "Đ* má!" Hắn lập tức nhìn sang bên trái, lại thấy quái vật bị ghim vào tường: "Xong rồi? Xem ra lũ quỷ này cũng không mạnh lắm."
Khổng TIến Oánh đi ra ngoài, khoanh tay trước ngực, đôi giày cao gót 10 tấc liên tục "cộp cộp cộp" vang lên, cô nâng cằm, vô cùng ngạo nghễ.
"Mau giết nó đi!" Lý Đức Bưu la to.
"Không giết được, bây giờ còn chưa có thẻ nhiệm vụ, lỡ như nó có liên quan đến nhiệm vụ, giết nó xong thì làm sao mà làm? Anh còn muốn đi ra ngoài hay không?" Khổng Tiến Oánh nhìn hắn như nhìn một đứa thiểu năng.
Lý Đức Bưu cười cười, biết rằng cô gái trước mặt này không phải người dễ chọc: "Tôi lỡ quên mất, ha ha ha..."
Cậu bé bị chế trụ trên tường quơ quào muốn bắt lấy thứ gì đó để hủy diệt, tiếng kêu gào vang vọng khiến người khác rét run.
"Nếu theo như các cậu nói lúc trước thì còn có một đứa mặc váy hoa nhỏ, một đứa mặc trang phục cưỡi ngựa, đúng không?" Khổng Tiến Oánh nhìn về phía bọn họ, Sở Nhuế gật đầu.
"Nếu thằng nhóc này yếu như vậy thì hai đứa con gái kia cũng không quá mạnh đâu, chúng ta nên bắt bọn nó lại, như vậy sẽ không còn bị uy hiếp đến tính mạng nữa."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lý Đức Bưu tỏ vẻ đồng ý.
Khổng Tiến Oánh nhìn về phía hành lang sâu hun hút: "Bây giờ chúng ta quay lại đó tìm bọn nó đi."
Hành lang tầng 2, Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế đi ở phía trước, theo sau là La Lịch và Đường Kiền.
Đường Kiền đi sau, cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu hỏi La Lịch: "Sao hai người không nói chuyện với nhau?" Không phải lúc trước La Lịch luôn bám dính Sở Nhuế à? Sao bây giờ hai người lại không thèm nhìn nhau, cũng chẳng nói gì.
Sở Nhuế đi ở phía trước nghe xong thì co rụt đầu lại.
La Lịch mím môi nhìn chằm chằm bóng dáng của Sở Nhuế, âm lượng không lớn không nhỏ, vừa đủ để bốn người nghe: "Haiz...!A Nhuế giận rồi, tôi làm chuyện không tốt với anha ấy, anh ấy muốn trốn tôi."
Giọng điệu ngả ngớn đầy ái muội, Thương Trọng Lệ híp mắt, cúi đầu nhìn Sở Nhuế đang mất tự nhiên.
"Chuyện không tốt? Là làm gì? Nếu cãi nhau thì chắc chắn là do anh chọc trước, miệng anh thúi lắm! Sở Nhuế vừa nhìn là đã biết là bé ngoan nhà hàng xóm."
La Lịch cười cười: "Nhưng anh ấy lại không ngoan."
Đường Kiền: "Hả?" Cậu còn muốn hỏi tiếp, Thương Trọng Lệ đã ngắt lời: "Đường Kiền, xác định vị trí của quái vật đi."
Đường Kiền "ừm" một tiếng, lấy bát quái ra suy đoán, lẩm bẩm một hơi, cậu chỉ tay về phía trước: "Ở đây."
Vừa dứt lời, phía trước có một bóng trắng lờ mờ xuất hiện.
Là cô bé mặc trang phục cưỡi ngựa.
Cô bé thấy bọn họ, xoay người bỏ chạy.
Thương Trọng Lệ và Đường Kiền đang muốn đuổi theo, La Lịch nói: "Trời sáng rồi...!Nhanh quá."
Cửa sổ hình bầu dục ở cuối hành lang tầng 2 soi rọi một luồng ánh sáng mong manh.
Khi họ định hình lại để tìm cô bé thì lại không thấy đâu nữa.
"Trời sáng rồi."
Bát quái khẽ run lên.
Đường Kiền khó hiểu, cửa phòng mà cô bé kia vừa đứng trước chợt mở ra, nam chủ nhân từ bên trong bước ra ngoài.
Trong góc tối, người đàn ông trông gầy gò yếu ớt, hoàn toàn khác với vẻ cường tráng, đầy sức sống khi ngồi dùng bữa ở nhà ăn.
Thấy bốn người trên hành lang, nam chủ nhân sửng sốt, sau đó mỉm cười chào hỏi với nhóm Sở Nhuế: "Các vị sao lại ở đây, buổi tối không nghỉ ngơi tốt à?"
La Lịch tiến lên một bước, cực kỳ thân sĩ khom lưng chào hỏi: "Vô cùng xin lỗi, buổi tối không ngủ được, đi dạo một chút, không ngờ lại mạo phạm đến khu vực riêng tư của ngài."
Nam chủ nhân nghe xong, biết họ không phải cố ý đến tầng 2 thì biểu tình thả lỏng hơn nhiều, ánh mắt cũng hòa hoãn hơn: "Tầng 2 có phòng ngủ, vợ và con gái tôi vẫn còn đang ngủ, thật sự không tiện để gặp mặt quý vị."
"Không sao, không sao." La Lịch ngựa quen đường cũ chào hỏi, không hề câu nệ: "Chúng tôi vô tình quấy rầy rồi, bây giờ sẽ rời đi ngay."
"Không tiễn, các vị đi thong thả."
Bốn người xoay người rời đi, Sở Nhuế đi được hai bước thì chợt quay đầu lại.
Ban ngày chưa đến hoàn toàn, người đàn ông đứng ngược sáng giữa không gian tịch mịch, không thấy rõ nét mặt, nhưng lại có thể cảm nhận được ưu thương nồng đậm.
"Còn có chuyện gì không thưa cậu?"
Sở Nhuế suy nghĩ, hỏi: "Xin phép hỏi một chút, ngài chỉ có một cô con gái thôi ạ?"
Người đàn ông im lặng một lúc lâu.
"Đúng vậy."
Rời khỏi hành lang tầng 2, Đường Kiền chỉ vào bát quái, nhắc đi nhắc lại: "Tầng 2 chắc chắn có tà vật, nếu không thì chúng ta xông vào đi!"
La Lịch vỗ vỗ đầu cậu, Đường Kiền ngây người.
Cậu lớn như vậy rồi còn chưa có ai đập đầu cậu đâu, cậu cũng không phải con nít!
"Xông vào? Đừng ngốc nghếch thế, suy nghĩ lại mục đích chính của chúng ta là gì?"
Thương Trọng Lệ khó có lúc tán đồng với La Lịch: "Chúng ta cần phải làm nhiệm vụ để vượt qua phó bản, không phải đuổi theo quái vật." Nói xong, cậu thấy Sở Nhuế nhìn chằm chằm những bức tranh trên hành lang: "Anh cảm thấy ba đứa trẻ có vấn đề?"
Người xem tranh không trả lời cậu, Thương Trọng Lệ cũng không tức giận: "Nếu ông ta không cho chúng