Hai người đi qua những con phố và ngõ hẻm, suốt đường là cảnh thái bình thịnh thế, sắc màu rực rỡ, làm cho Lạc Anh có một cảm giác như đã đi nhầm sang nước khác rồi.
Đèn hoa chạy dài, sáng như ban ngày, dòng người quanh co tựa như một con rồng bay lượn, cười đùa, thưởng thức rất vui vẻ.
Càng có nhiều người bán hàng rong, huyên náo không dứt, rao bán đồ trong giỏ của mình với những người đang đi qua.
Từng chuỗi lời nói cát tường, chọc cho thiếu nữ che mặt thẹn thùng, thiếu niên phóng khoáng tiêu tiền.
Lạc Anh thấy cực kỳ mới mẻ, xem thử chỗ này, sờ thử chỗ kia.
Mỗi loại đều thích, mỗi vật đều đẹp.
So với sự kích động của Lạc Anh, người còn lại hờ hững hơn nhiều:
“Lúc tôi còn nhỏ, thiên hạ chỉ có Biện Kinh mới có cảnh đẹp như thế này.
Không ngờ, chẳng qua trong bảy năm ngắn ngủi, phủ Ưng Thiên cũng đã biến thành Biện Kinh thứ hai rồi.”
Ninh Mặc của lúc này không hề dịu dàng như lúc ban ngày nhìn thấy.
Trong cơ thể hắn cứ như còn giấu một người khác, đang giãy giụa phá cơ thể mà ra.
Hắn nhấc tay lên, bước chân hơi đảo: “Cô xem.”
Lạc Anh nhìn theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, thế mà ở dưới cầu đá lại có một con rồng lửa.
Đi đến gần nhìn thử mới phát hiện ra một đám phụ nữ mặc quần áo mộc mạc, vẻ mặt bi thương, đang quỳ bên bờ sông, xắn tay áo, hai tay bưng một cái đèn hoa sen sáng lấp lánh, chuẩn bị thả xuống nước.
Đây là lần đầu tiên Lạc Anh thấy, còn tưởng là tập tục gì đó, nhoài cả người ra ngó xuống.
Nàng hưng phấn, quay đầu gọi Ninh Mặc: “Chúng ta cũng xuống thả đèn đi, vui biết bao.”
“Chỉ sợ không được.”
Ninh Mặc ngẩng cổ lên, hai mắt khép hờ, yết hầu động đậy, giọng nói tròn vành rõ chữ lại mang theo mấy phần chua sót:
“Đèn mà họ thả là vãng sinh đăng, có viết ngày sinh tháng đẻ của người thân (đã mất).
Gió chợt nổi, đêm thoáng lạnh.
Giữa tiếng huyên náo, giọng nói của hắn ở lộ vẻ cô đơn, lạnh lẽo:
“Họ đều có chồng hoặc con, cha hoặc anh hy sinh trong chiến tranh.
Những người phụ nữ này không còn chỗ nương tựa, đành tụ tập lại cùng nhau một cách tự phát, vào ngày mười lăm trăng tròn mỗi tháng đều thả vãng sinh đăng, để an ủi người thân trên trời có linh, cũng là vì bản thân có thêm dũng cảm để sống sót.”
Cơn gió nhẹ thổi bay tóc của hắn, ngọn đèn dưới cầu lay động in bóng lên khuôn mặt như ngọc đó, u ám mờ mịt.
Không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn, lúc này có vẻ như hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Đột nhiên, Lạc Anh nắm cổ tay hắn, không hề giải thích mà kéo hắn xuống dưới cầu.
Sau khi đến gần, nàng thỉnh cầu một bà lão sắc mặt khô vàng đưa nàng một cái đèn.
Rồi tìm một vị trí không người, chắp hai tay lại, lặng lẽ cầu nguyện.
Sau đó, châm bấc đèn, đẩy nó chậm rãi vào trong sông.
Ninh Mặc nhìn hành động của nàng, bỗng nói: “Hay là cô cũng