“Thật thế á?”
Đôi mắt của Phương Cẩn trợn tròn, thịt viên được bón đến nơi rồi mà cũng quên ngậm miệng.
Không thể chờ đợi được nữa mà truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à.”
Lạc Anh rung đùi đắc ý, im như thóc, không chịu nói tiếp.
Trơ mắt nhìn nàng ăn một quả nho rồi lại cắn một miếng bánh xốp, chính là không chịu nói đáp án, cậu ta nóng ruột vò đầu bứt tai.
Giày vò đủ rồi, Lạc Anh mới phun ra chậm rì rì:
“Sau đó, người bán hàng kia đứng bật dậy luôn, mở ghế gấp ra nói: quan khách, chỗ tôi đây vẫn còn mà.”
“Ha ha ha ha.”
Phương Cẩn cười ngật ngà ngật ngưỡng, bàn tay nhỏ múp míp đập bàn: “Đáng đời, ai bảo từ đầu hắn đã rắp tâm bất lương, muốn dùng một thỏi bạc lừa gia sản của người bán hàng rong.
Không nghĩ tới trong rương của người ta vẫn còn bảo bối.
Đây chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Đúng thật là quả báo đến ngay.”
Cậu ta cười ra cả nước mắt, Lạc Anh nuốt nốt một miếng bánh xốp cuối cùng, liếm vụn trên đầu ngón tay: “Đáng tiếc loại quả báo này chỉ có trong sách, mà hiện thực lại là người tốt không sống lâu, tai họa tồn tại vạn năm.
Cho nên, tôi phải nỗ lực làm một tai họa, quyết không thể làm người tốt vớ vẩn được.”
“Đúng, đúng, đúng.”
Nhìn nàng liếm đầu ngón tay, ý cười chưa dứt, Phương Cẩn chỉ cảm thấy rất vui vẻ, quay đầu phân phó: “Lại mang một đĩa bánh quy óc chó đến đây.”
“Không được, không được.”
Lạc Anh xua tay liên tục: “Không thể ăn nữa, gần đây tôi thấy ăn đến hơi béo lên rồi, lồng ngực như bị đè nặng, đến thở cũng khó khăn.”
Phương Cẩn hào khí vạn trượng: “Thế lại làm quần áo mới, trong cung nuôi một đống tú nương đấy.
Lát nữa ta sẽ cho phòng Ty trân đến đo cho chị, mấy ngày là xong.”
“Thế thì vẫn còn khó chịu ở ngực.”
Lạc Anh vỗ ngực hào hùng, lại bị một trận đau đến nỗi nhe nanh nhe lợi, ôm ngực lăn lộn trên giường.
Dọa cho Phương Cẩn làm rơi cả thịt viên trong tay, bò thật nhanh đến trước mặt nàng:
“Nhanh truyền Ngự y, nhanh lên!”
Đợi sau khi ông lão râu bạc run run rẩy rẩy chạy đến bắt mạch, khuôn mặt già nua đỏ ửng, nói với Trương Đại bạn:
“Mời một vị nữ quan đến dạy cô nương này một chút đi.”
Chờ sau khi đi ra, tiểu đồng hầu hạ vội tiến lên đỡ lấy hòm thuốc, hỏi: “Là bệnh khó chữa gì ạ? Hay là bệnh hiểm nghèo gì sao?”
Ông lão giận đến run cả râu: “Lão phu ta đây bắt mạch chữa bệnh nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên giúp một cô nhóc xem, xem…..
Thôi, thôi, vẫn là gọi nữ quan đến nói cho bọn họ nghe đi.
Đúng là xấu hổ chết lão phu!”
Dứt lời, phẩy tay áo một cái, bước nhanh rời đi.
Cũng không thèm để ý tiểu đồng đang gọi to ở sau lưng, dưới chân cứ như được lắp thêm bánh xe vậy.
Người trong phòng lại chẳng hiểu gì, mắt to trừng mắt nhỏ rồi nhìn Thôi nữ quan, nghe không hiểu lời cô ta nói là ý gì.
Thôi nữ quan nhắc nhở: “Hoàng thượng, mấy chuyện riêng tư của con gái, thần nói chuyện riêng với cô nương thì tốt hơn ạ.”
“Chuyện riêng tư?”
Khuôn mặt nhỏ tròn vành vạnh của Phương Cẩn nghiêm túc, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Lạc Anh, cứ như đang lên án hay là chị xảy ra chuyện gì muốn giấu ta vậy?
Lạc Anh vung tay: “Không sao, không sao, ngài cứ nói thẳng đi.”
Phóng khoáng vô tư, làm Thôi nữ quan nghẹn lời, ngược hẳn với nàng, cô ta bứt rứt mất tự nhiên.
Suy đi nghĩ lại một hồi, hỏi một câu hàm súc:
“Cô nương đã từng bị hành kinh?”
Lạc Anh chán nản, quay đầu hỏi Phương Cẩn: “Hành kinh là cái gì thế?”
Phương Cẩn cũng cau mày theo nàng, nhưng mà tôn nghiêm của Đế vương không cho phép cậu ta thừa nhận, quay đầu hỏi Trương Đại bạn: “Ngươi biết không?”
Cho dù Trương Đại bạn đã thấy qua các mặt xã hội, lúc này cũng chẳng có biện pháp nào để không ngạc