Sau khi đóng cửa lại, Trinh nương mang khuôn mặt đỏ bừng, lẩm bẩm với con gái:
“Chú Ô của con cũng thật là, cái chân giò to thế này, sao ăn hết được.
Con muốn ăn kiểu gì, hầm tương được không?”
Biểu cảm, dáng vẻ, hệt như đứa bé bị bắt lỗi vậy.
Lạc Anh nhịn cười: “Hầm tương đi ạ, làm xong thì gửi sang cho chú Ô một chút, chú ấy sống một mình, chắc cũng chả có lộc ăn chân giò ngon đến thế này đâu.”
Mặc dù nàng có lòng tác hợp, nhưng không biết làm sao vì da mặt mẹ mình mỏng quá cơ.
Còn chưa nói gì mà khuôn mặt bà ấy đã lại càng đỏ hơn rồi.
Cầm chân giò chui luôn vào phòng bếp, hận không thể trốn luôn trong đấy không ra nữa.
Sau khi Lạc Anh nghe thấy một tiếng đóng cửa rất mạnh, không nhịn được mà che miệng cười ra tiếng.
Đến giờ cơm, trong viện nhỏ tràn ngập hương thơm nồng đậm.
Trinh nương đang cầm một cái bát chậu, đi từng bước đến chỗ con gái.
Còn chưa mở miệng mà mặt đã đỏ lên rồi.
“Cái này, đi đưa cho chú Ô của con đi, xem như là tạ lễ.”
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu vậy.
Lạc Anh cầm lấy cái bát, cố ý hô lên ngạc nhiên: “Nặng thế này ạ, không phải mẹ đưa hơn nửa cái chân giò cho chú Ô hết đấy chứ?”
“Làm gì có.” Ánh mắt Trinh nương bối rối, vội vàng che miệng: “Nhỏ tiếng chút đi, con nhìn xem.”
Bà ấy đỡ lấy cái bát chậu, đưa thẳng đến ngay dưới mắt con gái, hơi oán thán: “Ở đâu ra mà hơn phân nửa, mẹ còn có thể không cho con ăn à?”
Lạc Anh cũng không nhìn kỹ, cười hi hi: “Thế tốt rồi ạ, mẹ nấu ngon thế này, con phải ăn nhiều hơn mới được.”
Giả vờ hệt như đứa bé tham ăn.
Trinh nương bị dáng vẻ này của nàng làm cho bật cười, lúng túng và chột dạ lúc nãy cũng đã tan thành hư không.
“Con ý mà.”
Bà ấy vừa tức vừa buồn cười, gõ trán con gái: “Dám trêu mẹ, làm gì có tí dáng vẻ của đại cô nương.
Về sau xem con làm con dâu người ta thế nào đây, còn không phải một ngày bị đánh ba lần à.”
“Thế nên con mới không lấy chồng.” Lạc Anh thuận cột trèo lên, rung đùi đắc ý: “Ở nhà còn có chân giò to đùng mà ăn, sao phải vội vàng để cho người ta bắt nạt ạ.
Có phải không mẹ?”
“Con!”
Lạc Anh thấy tình hình không ổn, bôi mỡ dưới chân ngay, ném lại một câu: “Mẹ, con đi đưa chân giò cho chú Ô đây ạ, mẹ ở nhà đừng ăn vụng nhé.”
Trinh nương tức giận đuổi đến cửa, nhưng sao có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa? Không khỏi tức tối giậm chân, mà nhớ lại con gái