Bên ngoài lều truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, ngay sau đó, bà thím béo đi vào với sắc mặt nặng nề, chỉ vào nàng nói líu la líu lô.
Bà ta nói với tốc độ rất nhanh, hình như dáng vẻ rất khẩn trương.
Không biết phải làm sao, Lạc Anh hoàn toàn không nghe hiểu, chỉ có thể buông tay bất đắc dĩ.
Bà thím béo rất sốt ruột, tiến lên trước muốn túm nàng.
Đúng lúc này, rèm cửa lại bị đẩy ra, tiếp theo là một giọng nói thanh lệ vang lên, nói gì thì nàng cũng không hiểu.
Nhưng rất hiển nhiên, bà thím béo hiểu rồi, vẻ mặt suy sụp, vái chào nàng một cái thật sâu, chậm rãi đi ra ngoài.
Đến lúc ra cửa còn lo lắng nhìn lại Lạc Anh một lần.
Lạc Anh đã cả ngày không ra ngoài, tầm mắt được che chắn, bỗng nhiên lại bị ánh sáng làm cho đau đớn.
Nàng không nhịn được mà giơ tay lên che mắt, miễn cưỡng nhìn qua kẽ ngón tay, cố phân biệt người đến.
Người phụ nữ trẻ tuổi, đầu đội kim quan, mặc một bộ màu tím tượng trưng cho thân phận quyền quý.
Rõ ràng khuôn mặt vẫn còn tuổi thanh xuân, lại mặc rất già dặn.
Dù là như thế cũng không che được dung nhan tuyệt thế như tiên kia.
Người con gái với tư sắc như vậy, Lạc Anh chỉ từng gặp một người trong cuộc đời này.
Đầu óc nàng ngẩn ngơ, bất giác thốt lên tên của nàng ta”
“Ninh…..
Ninh Nghiên.”
Ninh Nghiên mang ý cười nhìn nàng, chậm rãi nhấc tay lên, quay mặt đi dặn dò mấy người bên cạnh bằng tiếng Bắc Ngụy, rồi đám người sau lưng lũ lượt ra ngoài.
Trong nháy mắt, lều trại chỉ còn lại hai người họ.
Lạc Anh cảnh giác, nhìn chằm chằm nàng ta, thấy nàng ta đi thong thả đến bên cạnh nàng, thong thả ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn nàng, khẽ thở dài:
“Gặp lại chốn cũ, ta còn tưởng sẽ lệ nóng doanh tròng đấy.”
Lạc Anh nói thẳng: “Chị Ngọc Nhi đâu, còn sống không?”
Nàng cũng không phải là con ngốc.
Nơi này là sâu bên trong thảo nguyên, không có người dẫn đường sẽ không vào được.
Ninh Nghiên là Đại phi, có thể tìm đến đây một cách chuẩn xác, chắc đến tám, chín phần mười là không thoát khỏi quan hệ đến Ngọc Nhi.
Ninh Nghiên cũng không thấy lạ về câu hỏi của nàng, mỉm cười: “Kỳ Kỳ Cách đã trở lại bên cạnh ta rồi.”
Lạc Anh hít một hơi thật sâu, trái tim hơi nhói đau.
Về thân phận của Ngọc Nhi, thật ra mấy ngày này nàng cũng có chút nghi ngờ.
Đột nhiên đến tìm nàng, đột nhiên xảy ra chuyện, lại đột nhiên mất tích.
Rất khó thuyết phục là người Bắc Ngụy tốn chừng đấy công sức chỉ để giam lỏng nàng.
Rốt cuộc Ngọc Nhi sắm vai nhân vật nào trong câu chuyện này đây?
Chỉ có điều, nàng không muốn nghi ngờ bạn tốt.
Ngọc Nhi là người thân thiết nhất của nàng ở trấn nhỏ nơi đất Bắc.
Hai người cùng trải qua quãng thời gian năm năm rất vui vẻ.
Nàng thà tin rằng thật sự do chính mình xui xẻo, không hiểu sao lại bị người