Sau hôm đó, đến cả bà thím béo mà cũng chẳng thấy tung tích đâu.
Buổi sáng mỗi ngày sẽ có một gã đá rèm cửa thô bạo, đưa vào một mâm đồ ăn, rồi rời đi một cách lạnh nhạt.
Trong lều trại to như thế, chỉ còn lại một mình nàng.
Lạc Anh dùng bàn tay lạnh cứng, run run rẩy rẩy ôm mấy khúc củi lên cho thật cẩn thận vào đống lửa mỏng manh.
Củi không còn nhiều nữa, nàng không biết sẽ bị nhốt ở đây bao lâu, phải tiết kiệm.
Ngọn lửa dần to hơn, ấm áp làm cho thân thể nàng dần thức tỉnh lại.
Sữa dê trong mâm bị đổ, làm cho đồ ăn bị trương lên.
Lạc Anh cố gắng chịu đựng mùi, lấy tay bốc đồ ăn nguội tanh, nhét từng chút vào miệng, liều mạng nuốt xuống.
Nàng phải sống, nàng bắt buộc phải sống!
Trừ khi đưa đồ ăn, người ở ngoài phòng sẽ không vào đây, Lạc Anh run rẩy quẹt ngón tay vào tro, đi đến góc lều ngồi xổm xuống, viết một nét ngang cuối cùng trong chữ Lý.
Làm xong một loạt động tác, nàng suy yếu, ngồi bệt trên đất, tấm lưng gầy gò dựa vào vách tường lạnh lẽo, hô hấp khó khăn.
Bởi vì chậm trễ mãi không được chữa trị, vết thương trên mặt vẫn chưa khép lại.
May mà mùa đông trên thảo nguyên cũng đủ lạnh mới không tiếp tục chuyển biến xấu.
Bị nàng nhốt ở phương trời này, không biết lúc nào mới có thể được giải cứu.
Khi đến ngày thứ mười, rốt cuộc sự việc nghênh đón cơ hội thay đổi.
Lạc Anh nằm bên cạnh đống lửa, cuộn chặt thân thể vào tấm da để chống đỡ cái lạnh xuyên thấu từ sàn lều trại lên.
Trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy hình như bên ngoài có tiếng nói chuyện truyền vào.
Dạ dày trống rỗng làm cho cả đầu óc cũng trở nên trì độn, nàng chỉ cảm thấy giọng nói quen thuộc, lại chẳng nhận ra được là ai.
Cố nén không thoải mái, giãy giụa đứng lên – Nàng không muốn bị mất tôn nghiêm trước mặt Ninh Nghiên.
Cho dù là chết, cũng không thể bò rạp trên đất như con chó được.
Tiếng nói bên ngoài ngừng lại, đột nhiên rèm cửa bị mở ra.
Gã thủ vệ nhìn nàng, cau mày thật chặt, líu la líu lô nói mấy câu với người sau lưng, rồi lấy một con dao găm ở trong người ra, đưa cho người đến, sau đó đi ra ngoài.
Trái tim Lạc Anh đập như gõ trống, không phân rõ được là do đói khát, hay là do phẫn nộ.
Nàng nhìn chằm chằm vào người đến đang cầm dao găm, nhìn vào khuôn mặt dịu dàng, trắng nõn ấy.
Năm năm qua đi, hai người từng xưng hô chị em, từng ngủ cùng giường.
Mà nay, tất cả đều trở thành trò đùa châm chọc.
Lạc Anh hạ tay xuống, hung hăng véo đùi, làm cho bản thân càng tỉnh táo hơn một chút.
“Cuối cùng chị đã xuất hiện.
Thế nào, Ninh Nghiên bảo chị đến giết