“Thả Dịch Tuấn ra!” Thành chủ nhẹ giọng nói.
“Khoan đã!” Nala lạnh lùng nói với phục vụ, sau đó lại nũng nịu hướng về thành chủ nói:“Thành! Việc tôi hiểu lần với Ngôn tiểu thư là do Dịch Tuấn, anh muốn thả anh ta, em không muốn thì sao?” Nala làm nũng trước mặt Thành tiên sinh.
“Tiểu quỷ, cô lại có ý tưởng quỷ quái gì?” Thành chủ cười.
Thanh Thanh có chút khẩn trương nhìn cô ta, không biết cô ta lại muốn làm chuyện gì quá phận, trong lòng sợ hãi do cô mở miệng nhờ vả lại gây phiền toái cho Dịch Tuấn, cô lo lắng nhìn Nala.
“Tôi muốn phạt anh ta nửa năm không thể đụng vào phụ nữ.
” Nala bĩu môi nói.
Thanh tiên sinh cười cười, giống như đồng ý với chủ ý của cô ta nói:“Nghe theo cô.
”Nala đắc ý mỉm cười, đem ánh mắt thắng lợi quét về phía Thanh Thanh, cô muốn cứu người, cô ta chính là không muốn cô thành cô, cô ta muốn cho cô biết Thành tiên sinh chiều chuộng cô ta như thế nào.
Bởi vì trong lòng Nala luôn có một tia lo lắng, người phụ nữ này dường như sẽ uy hiếp lợi ích nào đó của cô ta, mặc dù bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm.
“Ngôn tiểu thư, nếu ngày mai cô muốn đi, tôi sẽ cho người đưa cô đi.
” Nala đột nhiên nói.
Thanh Thanh vừa định đưa thức ăn vào miệng, động tác liền chậm lại, nghĩ thầm, nếu như cô không đi sớm, e rằng đại tiểu thư này sẽ không cho qua.
Cô liếc nhìn Thành tiên sinh, thấy anh đang chậm rãi nhai nuốt thức ăn trong miệng, thần sắc trầm mặc, giống như là không nghe thấy gì, vẫn đang ưu nhã thưởng thức đồ ăn.
Thanh Thanh đột nhiên nghĩ, anh trầm mặc không nói có phải là ngầm thừa nhận ý của Nala, cô cảm thấy mình thật sự rất ngốc, hai người họ vốn là một đôi, ý của cô ta cũng là ý của anh.
“Cảm ơn.
” Thanh Thanh nói.
Cô không muốn dùng lời nói khách sáo nữa, nơi này không có người bản địa, có lẽ chỉ bằng sức lực của cô sợ là không đi ra ngoài được.
“Vậy cô muốn đi lúc nào để tôi cho người đến?” Nala hỏi.
“Vậy thì! buổi sáng đi! ” Thanh Thanh vô lực nói.
“Xin lỗi, tôi còn có việc, hia người cứ tiếp tục dùng! ” Thành tiên sinh đột nhiên ngắt lời Thanh Thanh, chậm rãi đứng dậy và rời khỏi bàn.
Nala kinh ngạc nhìn anh, phải biết rằng nếu người phụ nữ vẫn còn ở đây mà anh rời đi thật sự là bất lịch sự, mặc dù cô ta không coi trọng Thanh Thanh, nhưng cô ta lo lắng đến cảm xúc của thành chủ, cô ta không muốn khiến cho tâm tình của anh không tốt, liền quăng dao nĩa đuổi theo, không hề bận tâm hôm nay là cô ta muốn mời Thanh Thanh ăn cơm, trong mắt cô ta ngoại trừ thành chủ căn bản không có bất cứ kẻ nào.
Thanh Thành thở dài, bữa cơm này thật là khó ăn, nhưng mà cũng may cuối cùng cũng kết thúc.
Sáng hôm sau, Thanh Thanh và tiểu Niên sửa sang quần áo.
“Thanh Thanh, cô thật sự phải đi