Vào cái đêm năm năm trước, dưới ánh đèn ấm áp, hai người ngồi trong xe, Đoan Mộc Nam hỏi cô:“Em thích nghe bài nào?”“À...em thích “If you want me””“Anh bật cho em nghe?”“Được!” Cô trả lời“Nghe có hay không?” Thanh Thanh hỏi.“Hay đấy, chỉ là quá buồn, anh thích “Tại sao?” Thanh Thanh hỏi.Đoan Mộc Nam quay đầu lại nhìn Thanh Thanh, bàn tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói từng chữ: “Bởi vì em là người duy nhất trong cuộc đời anh.”Thanh Thanh dừng lại ở một nơi nào đó trong lâu đài cổ, nhìn xuống bàn tay mình, tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ từ bàn tay anh.Thanh Thanh đứng dưới một đại sảnh hình cánh cung, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính chiếu thành ánh sáng màu tím mông lung mờ ảo.
Ngực Thanh Thanh đập dữ dội vì chạy quá nhanh, cô nhìn qua mấy căn phòng bên cạnh đại sảnh, nhưng âm nhạc lúc này đã biến mất, trái tim cô như ngừng đập, chẳng lẽ là ảo giác của cô sao?Cảm giác thất vọng ập vào niềm tin của cô, cô như một linh hồn bơ vơ bất lực, lang thang trong dãy hành lang trống rỗng và yên tĩnh, bước chân lảo đảo, cơ thể lơ lửng đi vào một căn phòng trống, cô mở to mắt nhưng không có tiêu cự, không có mục đích, giống như có ai đó đang chỉ dẫn cô tìm đến nơi phát ra bản nhạc đó…Vừa rồi có vẻ như có ai đó ở trong căn phòng này, nhưng không biết tại sao lại vội vã rời đi, có phải vì biết cô sẽ tới?Nam, là anh sao?Cô cố gắng hít một hơi thật mạnh, dường như nơi này vẫn lưu lại hơi thở của anh.Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào chiếc bàn trong phòng, từng dãy từng dãy nối tiếp nhau, cuối cùng một tia sáng yếu ớt rơi vào mắt Thanh Thanh.
Cô đột nhiên trở nên có sức sống, cô bước lên phía trước và đi tới nơi phát ra ánh sáng nhỏ kia, ánh sáng phát ra từ một chiếc bàn lớn, nhưng khi cô bước vào, ánh sáng đó liền biến mất.Nhưng đôi mắt của cô bị một thứ chói lọi trên bàn thu hút, cả người như bị hút đi, cô duỗi những ngón tay mảnh mai như ngọc ra cầm thứ trên bàn lên đặt trước mắt mình nhìn chăm chú…“A...” Cô kêu lên một tiếng, kích động không kiềm chế được.
Tay run rẩy cẩm vật kia thật chặt, cứ như sợ nó sẽ mất đi, đôi mắt trong veo mở to, cố gắng hết sức để đầu óc chuyển động suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.Thanh Thanh hít thở thật sâu, lồng ngực đập kịch liệt, dường như tất cả không khí cũng không đủ để cô thở, cô cầm đồ vật kia trong tay, siết chặt nó, sau đó xoay người trở lại phòng của mình.Đóng phòng lại, cô kìm nén nhịp tim đang đập loạn, nhìn tiểu Niên đang chậm rãi gấp quần áo.
Thấy Thanh Thanh trở về, cũng không để ý đến sự khác thường của cô, hỏi:“Thanh