“Anh thật sự không thay đổi!” Đều xấu xa như vậy, Thanh Thanh ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Không phải anh đã nói anh vẫn là Nam của em sao?”Đoan Mộc Nam mỉm cười, ôm cô chặt hơn.
“Em đã sớm biết đó là anh à?” giọng nói mượt mà mê ly của Đoan Mộc Nam thì thầm bên tai Thanh Thanh.
“Không, trong lòng em có nghi ngờ, nhưng không dám xác định, bởi vì em sợ đó chỉ là do em quá nhớ anh nên sinh ra ảo giác, cho đến khi anh phát bài nhạc đó! ”“Sau đó em tìm được cái này, nếu như không phải tìm được cái này, em cũng không thể xác định được người phát bài nhạc đó là anh.
” Thanh Thanh đưa túi thơm ra, cho đến bây giờ cô đều không biết được chiếc túi thơm được thêu hình thiên nga này tại sao lại xuất hiện ở trong lâu đài này.
“Cái này đến tay anh từ khi nào?”“Nếu như không phải đã đến trong tay anh thì em định lúc nào mới đưa nó cho anh?” Anh hỏi ngược lại.
Thanh Thanh vuốt ve chiếc túi thơm đã bạc màu, trong lòng rung động, nhớ lại hương vị chua ngọt lúc cô làm ra nó, cứ như mới ngày hôm qua vậy.
“Nếu không phải đi thay quần áo, có lẽ em cũng sẽ không dám đưa cái đồ vật thủ công này cho anh.
”Đoan Mộc Nam ôm chặt cô giống như sợ hãi sẽ mất đi thứ gì: “Nếu như không có cái này, năm năm qua anh cũng không biết phải vượt qua như thế nào.
”Nếu như? Thế giới này có những nếu như thế này?Nếu như không có biến cố năm năm trước, hiện tại họ sẽ như thế nào?“Vì sao anh muốn trốn tránh em? Biết rõ là em đang tìm anh mà anh vẫn muốn chơi trò trốn tìm này?” Thanh Thanh có chút trách cứ.
“Anh xin lỗi….
” Anh lại hôn lên mặt cô, “Nếu như không phải anh nhịn không được cũng sẽ không phát bài nhạc đó, bây giờ em có lẽ đã rời đi an toàn! ” Anh có chút hối hận nói.
Thanh Thanh nghe được câu này, thân thể cứng đờ, ngồi dậy nghiêm nghị nhìn anh: “Anh muốn em rời đi sao?”“Thanh Thanh, làm sao có thể?” Thấy phản ứng của cô như vậy, anh giải thích.
“Em không biết anh hy vọng có thể bên em mỗi ngày đến mức nào đâu, nhưng thân phận hiện tại của anh không cho phép, em ở bên anh rất nguy hiểm, anh sợ sẽ làm tổn thương em!”Có trời mới biết mấy ngày qua anh như thế nào, mỗi ngày đều nhìn thấy cô ở trong lâu đài của anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, nhưng anh phải cố gắng kiềm chế mình, thậm chí còn phải giả vờ như không quen biết, cô đối với anh là một lực hút chí mạng, mà anh lại muốn che dấu khát vọng bên trong của mình, bày ra vẻ mặt lạnh lùng trước mặt cô.
Vì để giữ khoảng cách anh toàn cho cô.
“Không, em không muốn vì sợ tổn thương, sợ nguy hiểm mà rời khỏi anh để đổi lấy an toàn, phải xa anh em còn cảm thấy khó chịu