Anh bối rối duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng rút khỏi cái ôm của cô ta.
“Mộng Hạ, đừng như vậy….
.
Mộng Hạ….
”“Hân Văn, chúng ta kết hôn đi….
.
coi như vì mẹ anh được không?” Mộng Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh nói, nước mắt cô ta tuôn thành hai đường bên má.
“Mộng Hạ, em đang nói gì vậy” Lương Hân Văn cảm thấy cô ta bị điên rồi!“Chẳng lẽ anh nhẫn tâm chống lại ý của mẹ anh sao? Gì đã không còn chồng, hiện tại bây giờ lại bệnh nặng, anh không thể để cho gì ấy có một chút hạnh phúc tuổi già sao?”“Mộng Hạ, anh sẽ làm cho bà hạnh phúc!”“Hạnh phúc duy nhất của gì chính là nhìn thấy anh cưới em….
.
”“Mộng Hạ, hôm nay chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa được không?” Anh thật sự không có lời nào để nói với cô ta nữa.
“Hân Văn….
Hân Văn….
.
Hân Văn….
.
” Nhìn thấy Lương Hân Văn ngồi vào trong xe đóng cửa lại, Mộng Hạ liên tục gõ vào cửa kính xe của Lương Hân Văn.
Nhưng mà Lương Hân Văn không mở cửa mà trực tiếp lái xe rời đi, anh cảm thấy cảm xúc của cô ta bây giờ quá nóng nảy, không thích hợp để nói chuyện, tốt hơn là để cho cô ta bình tĩnh lại….
Mộng Hạ thấy Lương Hân Văn lái xe đi xa rồi thì hét lên, sau đó đứng đờ một chỗ, hét lớn một tiếng:“Ngôn Thanh Thanh, tôi hận cô….
Đi chết đi, cô đi chết đi….
”Giọng nói oán hận của Mộng Hạ như muốn xuyên thủng bầu trời truyền đến tai Thanh Thanh!Thanh Thanh đang ngồi trong xe của Cố Nguyên Thượng đột nhiên bị đánh thức, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, cô khẽ quay đầu lại, thầm nghĩ chẳng lẽ mình vừa ngủ thiếp đi sao?Quay lại thấy Cố Nguyên Thượng vẫn đang lái xe.
“Em tỉnh rồi?” Anh ta hỏi.
“Tôi, tôi ngủ quên rồi?” Cô muốn chắc chắn mình có ngủ hay không.
“Em sẽ không giả vờ ngủ trước mặt anh chứ?” Anh ta cười nói.
“Gần đây ở nhà em bận rộn chuyện gì mà trông mệt mỏi quá vậy?” Anh ta lại hỏi.
“Bận rộn ăn với ngủ!” Cô cười nhẹ nói.
Sau đó cô hơi bất ngờ với lời nói của mình, mấy ngày nay cô đang nghỉ ngơi rất tốt, nhưng sao cô vẫn buồn ngủ như vậy, lại thường xuyên buồn nôn, tim cô đột nhiên nhảy loạn lên không thể giải thích được, bởi vì kinh nguyệt của cô đã lâu không đến, cô còn nghĩ mình đã trải qua một trận kích thích, và giải phẫu cho nên không ổn định …Chẳng lẽ ! trong đầu cô nhớ tới những cảnh đẹp đẽ đó với Đoan Mộc Nam trong ngôi nhà trên cây, lập tức lắc đầu phủ định, không thể, không thể …Cô bị suy nghĩ của chính mình làm cho sửng sốt, cả lòng bàn tay cũng bắt đầu lạnh!“Thanh Thanh, em sao vậy? Không thoải mái sao?” Cố Nguyên Thượng quan tâm hỏi.
“Tôi, tôi không sao!” Cô hít sâu một hơi, cố gắng ổn định bản thân.
Cô nhìn một chút thấy đã đến nơi mà cô nói liền nhờ Cố Nguyên Thượng tìm chỗ đậu xe rồi tự mình xuống xe, sau đó bước vào công ty với một tâm sự nặng nề.
Công ty này không lớn, nhân viên lễ tân dường như còn chưa tỉnh ngủ, lười biếng tiếp cô, sau đó để cô vào phòng chờ, Thanh Thanh ngồi xuống, trấn tĩnh tâm trạng để bình tĩnh trở