Sáng sớm, Thanh Thanh tắt đồng hồ báo thức, 8 giờ rời giường, thu dọn một chút rồi đến bệnh viện kiểm tra.
Trong lòng cảm thấy bất an, có phải cô đã nghĩ quá nhiều rồi không? Mang theo tâm trạng như vậy, cô bị dày vò hơn nửa ngày trong bệnh viện nhưng đến ngày hôm sau mới có kết quả.
Ngày hôm sau, Thanh Thanh đúng hẹn vào bệnh viện, ngồi chờ trong phòng chủ yếu là từng cặp vợ chồng, y tá gọi cô vào phòng nhận kết quả, lúc bác sĩ nói cô đã mang thai được hai tháng, Thanh Thanh chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, cả người tê dại và mềm nhũn ra, không muốn tin, cũng không dám tin.
“Bác sĩ, có khả năng nhầm lẫn không?” Cô ôm lấy hy vọng cuối cùng hỏi.
“Nếu cô còn nghi ngờ, cô có thể đi đến nơi khác….
” Bác sĩ không vui liếc nhìn cô một cái.
Thanh Thanh cầm kết quả khám bệnh bước trên hành lang bệnh viện, cả người nhẹ bẫng như lơ lửng trên không, số phận lại trêu đùa cô, cô nghĩ mình sẽ không dính dáng gì đến anh, cố gắng quên đi tất cả, cả đời không còn dính dáng nhau nữa, vậy mà bây giờ đứa trẻ trong bụng giống như một sợi dây vô hình đem hai người họ quấn chặt lấy nhau…Cô bước đi chậm rãi, hai mắt trống rỗng, cho đến khi toàn thân va vào người khác, kết quả trong tay rơi xuống đất, cô mới hoàn hồn, vội vàng xin lỗi người kia…Người kia cũng không oán trách cô, còn giúp cô nhặt tờ giấy kết quả lên!“Thanh Thanh!” Người đàn ông nhìn vào tờ giấy thấy mấy chữ thai trong tử cung, thai đơn, thì ngẩng đầu nhìn Thanh Thanh với vẻ không thể tin được.
“Hân Văn?” Cho đến lúc anh ngẩng đầu lên Thanh Thanh mới nhận ra là anh.
Hai người nhìn nhau vài giây, bầu không khí cũng không phân biệt được là như thế nào.
Giữa hai người có quá nhiều khúc mắc, kể từ khi cha Lương qua đời, Thanh Thanh và anh ấy không được gặp mặt chính thức, cảm giác tội lỗi bị cô cất giấu cứ thế hiện lên trong lòng cô.
Từ trước đến nay cô luôn muốn tìm cơ hội để chính thức xin lỗi anh, nhưng bây giờ tình cờ gặp được anh, lại xảy ra chuyện đáng xấu hổ này, anh biết được bí mật của cô, cô phải làm sao đây!Một quán cà phê yên tĩnh gần bệnh viện!Hai người ngồi đối diện nhau, trong lòng đầy suy nghĩ, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể hỏi ra.
Lương Hân Văn nắm chặt ly nước trong tay, cảm xúc thăng trầm, anh không hiểu cho dù Thanh Thanh không thích anh, yêu tha thiết Đoan Mộc Nam, tại sao đột nhiên cô lại mang thai con người khác, anh nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện cảnh Cố Nguyên Thượng đón cô đi, anh nghĩ chẳng lẽ cô đúng là muốn trèo cao, ham hư vinh nên ở cùng với Cố Nguyên Thượng?Tim anh đau nhói, anh quả thật không thể nào so sánh với anh ta, trong lòng chợt có một nỗi buồn, trước đó là Đoan Mộc Nam, sau này là Cố Nguyên Thượng, còn anh luôn ở bên cạnh cô thì lại không cách nào có được cô.
“Hân Văn, sao anh lại ở bệnh viện?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Mẹ anh nằm viện!”“Tất cả đều là do em…” Trong lòng cô càng ngày càng cảm thấy có lỗi, nếu không có cô, chú Lương sẽ không chết và