Sáng sớm, Ngôn Tiểu Lan biết rằng đây là ngày đầu tiên đi làm của Thanh Thanh, vì vậy bà đã dậy sớm và làm một bữa sáng thịnh soạn.Thanh Thanh nhìn thấy bát mì trên bàn được phủ thêm hai quả trứng chiên vàng ruộm, còn có thịt lợn thái mỏng, món mà lúc nhỏ chỉ khi nào cô được điểm tốt mới được ăn.Nghĩ đến cảnh mẹ một mình nuôi nấng mình, cô đột nhiên hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đã rất vất vả vì con không?”Ngôn Tiểu Lan ngồi bên cạnh cô âu yếm nói: “Đúng là rất vất vả, nhưng nhìn thấy con, mẹ cảm thấy mọi việc mẹ làm đều đáng giá, hạnh phúc còn lớn hơn cả vất vả.”Cô cười nhẹ hỏi: "Thật không? Mẹ, mẹ không hối hận khi sinh ra con sao?"“Đồ ngốc, nếu mẹ không sinh con ra mới hối hận!” Bà cầm một đôi đũa đưa cho cô rồi nói “Mì sắp nguội rồi, ăn đi lúc còn nóng...”Thanh Thanh cầm lấy đôi đũa, đôi mắt đỏ hoe và suýt rơi nước mắt, mẹ cô liều lĩnh như vậy sinh cô ra, vậy mà cô lại nhẫn tâm muốn vứt đứa bé …Cô hít một hơi thật sâu, không để mình khóc, sợ rằng Ngôn Tiểu Lan sẽ thấy cô khác lạ.
Bí mật trong lòng cô chỉ có một mình Lương Hân Văn vô tình biết được, cô không muốn nói cho ai biết, kể cả Tiểu Vũ.Khi Jingjing đến công ty vẫn còn quá sớm, một trưởng phòng nhân sự đã đưa cho cô rất nhiều thông tin và yêu cầu cô đọc kỹ.
Vì là người mới nên một số nhân viên có thái độ ỷ lại, liền đem việc của họ cho Thanh Thanh làm giúp, Thanh Thanh biết đây gọi là gà mới bắt nạt gà cũ, nhưng không quan trọng, nếu cô vô ý vừa mới đến đã công khai đối nghịch với họ, sau này sẽ càng khó sống ở nơi này.Buổi trưa Cố Nguyên Thượng gọi điện thoại đến nói có chuyện cần tìm cô, cô nói với anh ta năm giờ tan ca.Thế nhưng mãi đến năm rưỡi Thanh Thanh mới hoàn thành xong công việc của mình.Cô chạy như bay xuống dưới lầu, Cố Nguyên Thượng đã sớm đứng chờ cô ở đó.Cô ngồi lên xe, rồi xin lỗi anh ta, anh ta nhanh hơn cô một bước, thắt dây an toàn cho cô.“Mới tới mà bận vậy sao?”“Người mới mà!”“Hay là anh mua cái công ty nhỏ này đi!”“Cố thiếu!” Thanh Thanh ngạc nhiên, cảm thấy rất không vui, chẳng lẽ bọn họ có tiền nên thật sự tùy ý muốn làm chuyện gì thì làm sao?“Nếu anh làm thế này, tôi chỉ có thể xuống xe!” Thanh Thanh oán giận nói, cô không muốn phiền phức, huống chi cô không nợ anh cái gì nữa.“Anh chỉ nói đùa thôi!” ANh ta nói.“Anh tìm tôi có chuyện gì không?”“Đi ăn trước rồi nói!”“Để tôi mời, nhưng có thể không cao cấp lắm!”“Được!” ANh ta cười nói, chỉ cần có thể ở bên cô, ăn gì cũng được.Thanh Thanh đưa anh ta đến một quán cơm tư nhân nhỏ nhưng chủ quán đã sắp xếp cho cô một căn phòng riêng, coi như cũng yên tĩnh và lịch sự, đây là nơi tiểu Vũ thường xuyên đưa cô tới.Thanh Thanh gọi vài món ăn,