Thanh Thanh lon ton chạy đến cổng trường, nhìn thoáng qua đã thấy Đoan Mộc Nam trong bộ quần áo chỉnh tề đang đứng ven đường.Anh hôm nay mặc một bộ âu phục màu tím, cắt may tỉ mỉ, vừa vặn, cùng với áo sơ mi màu xanh nhạt cùng thắt nơ màu sẫm, tôn lên vẻ nam tính, lịch lãm.Ngôn Thanh Thanh cảm thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn họ.
Cho dù là các bạn nữ, cũng dừng lại xem, cảm thán liên tục.“Chúng ta đi đâu vậy?” Thanh Thanh hỏi sau khi lên xe.“Hôm nay là buổi tụ tập với bạn bè anh, anh muốn đưa em đến gặp họ.”“Bạn anh sao? Nhưng em không quen biết họ.” Thanh Thanh trong lòng sợ hãi, cô không phải là người biết ăn nói, mà bạn bè của anh chắc cũng trạc tuổi anh, có nhiều điểm khác nhau, đến lúc đó cô đối phó kiểu gì.
Nếu bạn anh không thích cô thì sao?Đoan Mộc Nam nhìn thấu tâm tư của cô, một tay cầm vô lăng, một tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô:“Đừng sợ, có anh ở đây.”“Dạ.” Nhìn anh và nở một nụ cười ấm áp, trái tim nhỏ của Ngôn Thanh Thanh đập rộn lên.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh mang đến cho cô cảm giác an toàn và ngọt ngào.(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên /)“Cái này tặng em.” Đoan Mộc An đưa một món quà đóng gói đẹp mắt cho Ngôn Thanh Thanh.“Cái gì vậy?” Ngôn Thanh Thanh cầm món quà vui vẻ hỏi.“Em mở ra xem một chút, có thích không.” Đoan Mộc Nam cười nói.Ngôn Thanh Thanh cẩn thận bóc lớn giấy gói, đó là một CD .“Đoan Mộc Nam...” Ngôn Thanh Thanh cảm động không nói nên lời.
Tại sao anh lại cẩn thận như vậy, luôn tìm những thứ cô thích?“Thế nào? Không thích à?” Anh vừa lái xe vừa hỏi.“Không phải, làm sao anh...làm sao anh biết em thích cái này?”“Em đã quên, ở siêu thị ngày hôm đó, em không tìm được cái này sao?” Anh cười nói.
Trong nụ cười còn hiện ra sự sủng ngọt, yêu chiều.Đúng, hôm đó ở siêu thị rất rối loạn, vậy mà anh vẫn nhìn thấy tâm tư của cô, nhớ kỹ những gì cô thích.“Em thích nghe bài nào trong này?” Anh nhìn thấy Thanh Thanh nhìn chiếc CD đến đờ đẫn, hỏi một câu.“À, em thích ”“Vậy để anh mở cho em nghe nha?”“Dạ.” Thanh Thanh trả lời, đưa CD cho Đoan Mộc Nam đặt nó vào đầu máy CD.Giọng hát của Marketa êm dịu, du dương vang lên khắp xe, thật sự rất hay, (Bạn có thực sự ở đây không, hay tôi đang mơ.
Tôi không thể phân biệt được đâu là mơ và đâu là thực, vì đã quá lâu không gặp, vì tôi không nhớ được mặt.)“Nghe hay không?”“Rất hay, chỉ là quá buồng.
Anh thích hơn.”“Tại sao?”Đoan Mộc Nam quay đầu lại, nhìn Thanh Thanh, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói từng chữ: “Bởi vì em là người duy nhất trong cuộc đời anh.”Giọng hát gợi cảm và hơi khàn của Glen Hanside tràn ngập trong xe, đôi mắt Ngôn Thanh Thanh trở nên ướt át, cô muốn giữ khoảnh khắc này mãi trong lòng.“Lần sau chúng ta đi rạp chiếu phim xem được không?”“Dạ.” Ngôn Thanh Thanh nở một nụ cười hạnh phúc gật đầu với anh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bàn tay anh.Sau vài phút, chiếc xe dừng lại ở một studio cao cấp.“Đến rồi sao?” Ngôn Thanh Thanh nhìn thấy vào cửa sổ của studio sang trọng.“Anh đã nhờ người may cho em một