“Tôi phụ trách? Tôi làm sao làm được, haha...” Ngôn Thanh Thanh nghe tiểu Trung nói, giống như là người mộng du, cũng quá coi trọng cô rồi.“Làm sao không phụ trách nổi, tương lai các vị trưởng bối đều già đi, thiếu gia thì ở trong quân đội, đến lúc đó khẳng định là rất giống lão gia, không quản được chuyện này, vậy không phải là dựa vào cô sao? Còn nữa, cô lại là cháu dâu trưởng duy nhất, chuyện cơ nghiệp lớn như vậy không thể chắp tay giao cho người khác, không phải sao?” Tiểu Trung đột nhiên nghiêm túc, không giống như bộ dáng lúc nãy.Làm Ngôn Thanh Thanh không dám cười đùa nữa.“Còn nữa, để tôi nói cho cô một bí mật, mà thiếu gia cũng không biết.”“Bí mật gì?” Ngôn Thanh Thanh tỏ vẻ khó hiểu.Tiểu Trung đẩy đám nhân viên ra, tự tay trang điểm cho cô.
Thấy mọi người đều đi ra, thấp giọng nói:“Cô có biết vì sao Đoan Mộc gia chọn cô chứ không phải chị họ cô không?”Ngôn Thanh Thanh nghe xong thì bật cười, nghĩ thầm đây mà bí mật cái gì:“Chị họ tôi trốn đi, tôi phải gả thay.”“Bà cô của tôi ơi, cô cho rằng Đoan Mộc gia thật sự là kẻ ngốc dễ lừa gạt vậy sao.” Tiểu Trung thống khổ nói với Thanh Thanh, cũng khó trách, cô còn quá nhỏ nên chưa suy nghĩ được nhiều.“Thiếu phu nhân, vậy tôi nói với cô, nhưng cô nhất định phải giữ bí mật, nếu không thì tôi nhất định sẽ chết thảm đấy.
Thực ra ban đầu ông nội đã nhìn trúng cô, nếu là nhìn trúng chị họ cô, chúng tôi có thể không đuổi theo, còn giúp cô ấy trốn sao??..”“Còn chưa xong sao?” Đoan Mộc Nam không biết đi vào từ lúc nào.
Tiểu Trung giống như là làm việc trái với lương tâm, ra sức nháy mắt với Thanh Thanh.Ngôn Thanh Thanh nghe được Tiểu Trung nói trong lòng kinh ngạc, thì ra còn có những sự việc như vậy, giúp chạy trốn? Nhìn thấy Đoan Mộc Nam tới, đành phải che giấu những nghi ngờ trong lòng, chớp chớp mắt, tỏ vẻ hiểu rồi.“Anh xem, cũng xong rồi?” Ngôn Thanh Thanh đứng dậy, quay người về phía Đoan Mộc Nam.Một chiếc váy trắng dài, nhiều lớp ren và những viên kim cương lấp lánh làm tôn lên thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn, lồi lõm đúng chỗ của cô.
Mái tóc đen dài tinh xảo được búi sau đầu một cái tinh tế, vài sợi tóc xõa trên cổ thanh tú như thiên nga cùng bờ vai trắng nõn.Đôi môi hồng đào được phủ một lớp son nhẹ, óng ánh khiến người khác nhìn vào chỉ muốn cắn một miếng.
Sống mũi nhỏ nhắn, thẳng tắp, phía trên là đôi mắt đen như ngọc thạch.(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên /)Đoan Mộc Nam cũng nhìn qua vô số mỹ nữ, nhưng khi nhìn thấy cô, lòng vẫn không khỏi bàng hoàng, rung động.
Vẻ đẹp thuần khiết toát ra từ cô như một dòng suối trong vắt của núi rừng, chảy thẳng đến tận trái tim của anh, bao quanh nó làm cho trái tim rung động.Anh phải thừa nhận, trái tim anh đã hoàn toàn bị cô chiếm giữ.“Ừm, rất đẹp, đi thôi.” Anh cười nói, giọng điệu rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều so với lòng anh.“Dạ.” Ngôn Thanh Thanh vui vẻ đáp, chỉ cần nhìn thấy anh, tâm tình cô sẽ tốt lên không thể giải thích được.Khi cô chuẩn bị xuống lầu, Ngôn Thanh Thanh suýt nữa thì dẫm vào váy, Đoan Mộc Nam đỡ lấy cô, còn chưa kịp mở miệng nói thì tiếng của Tiểu Trung đã truyền đến:“Ôi, Tiểu Thanh Thanh của tôi, cẩn thận một chút nha.”Mấy lời này Đoan Mộc Nam cảm thấy rất chói tai.
Cái gì mà Tiểu Thanh Thanh của tôi.
Trừng mắt với anh ta một cái.Ánh mắt này làm cho lông tơ của tiểu Trung cũng dựng lên hết rồi, rõ ràng là muốn chiếm hữu phụ nữ của anh