Cố gia.
Cố Thái Anh ném vài tờ báo trên tay, đi đi lại lại trong căn phòng.
Cuối cùng cô ta gọi một cuộc điện thoại, sau khi kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói miễn cưỡng: “Ừm?”“Chuyện Đoan Mộc Nam là anh làm sao?” Thái anh hỏi.
“!.
” Điện thoại bên kia dừng một chút, tựa hồ suy nghĩ điều gì, sau đó hỏi ngược lại: “Ý em là sao?”“Em đang hỏi anh! ”“Anh nghĩ, chuyện Đoan Mộc Nam kết hôn với bất kỳ ai ngoài em đều không liên quan gì đến chúng ta, việc gì anh phải làm những điều nhàm chán này.
”“!.
”“Hơn nữa, Đoan Mộc gia có biết bao nhiêu kẻ thù chứ, anh cảm thấy em ngược lại không cần lo lắng như vậy, có lẽ chuyện này là điều em muốn mới phải.
”“Không phải anh thật sao?”“Em không tin anh sao? Nếu anh không muốn để cho anh ta kết hôn, cũng sẽ không làm mọi chuyện phức tạp như vậy, trực tiếp xử lý cô gái đó là xong! ”“Thật sao? Em lại sợ anh không nỡ.
” Cố Thái Anh trêu chọc nói.
Bên kia truyền đến một nụ cười quyến rũ:“Em gái, em cứ nghĩ anh như vậy sao? Em biết tình cảm anh dành cho em mà, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể sánh được, còn nữa, em biết anh sẽ luôn tuân thủ lời thề của mình! ”Thái Anh nghe điện thoại, khuôn mặt u ám khó đoán, không phân biệt được đó là nụ cười hay là nỗi đau.
Buổi tối tại phòng ăn rộng rãi của Đoan Mộc gia, chiếc bàn dài màu đỏ sẫm bằng gỗ đàn hương, thức ăn phong phú, mọi người đều có mặt đầy đủ, nhưng không ai muốn động đũa, Lâm Kiều Kiều mời người nhà Ngôn gia ăn cơm, cố gắng che giấu lo lắng trong lòng.
Thanh Thanh cầm bát cơm lên không ngừng nhét cơm vào miệng, tất cả mọi người đều nhìn cô, Ngôn Tiểu Lan cảm thấy cô lần đầu tiên ăn cơm trước mặt nhà chồng, bộ dáng này rất không có lễ phép, nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
“Mẹ, con chỉ muốn ăn no để có sức chờ anh ấy quay lại.
” Thanh thanh buồn bã nói, đôi mi dài rũ xuống.
Nhìn lễ đính hôn đang đến gần, mấy ngày nay cô chìm đắm trong hạnh phúc, không ngờ lại xảy ra chuyện này, cô cảm thấy bản thân thật vô dụng không thể giúp gì cho anh, việc duy nhất cô có thể làm là chăm sóc bản thân, không để anh lo lắng.
“Ừm, Thanh Thanh nói rất đúng, chúng ta không nên như thế này, chúng ta nên có lòng tin sẽ chiến thắng trận này, làm hậu thuẫn thật tốt cho Đoan Mộc Nam.
” Ngôn Đại Minh nói một cách chân thành.
“Ừm, đúng vậy, chúng ta phải chờ A Nam trở về, không thể để lúc con về, chúng ta lại ngã xuống.
Mọi người nhanh ăn đi, ăn nhiều một chút.
” Lâm Kiều Kiều nở một nụ cười nói, sau đó lấy rất nhiều thức ăn vào chén Thanh Thanh.
Ngày hôm sau, Thanh Thanh nép mình vào một góc của đại sảnh nhìn mọi người bận rộn.
Đoan Mộc Hùng cũng thông qua các mối quan hệ khác nhau của mình để đưa Đoan Mộc Nam về nhà càng sớm càng tốt, còn Đoan Mộc Cầu thì không ngừng điều tra lai lịch của đối phương, đến cùng là còn tàn tích nào trong quá khứ còn chưa dọn xong.
Lâm Kiều Kiều cũng không rảnh, chuẩn bị tiền để lúc cần có dùng, liên lạc với quản lý, tất cả đều do bà phụ trách.
Rất nhiều chuyện, Đoan Mộc Hùng không tiện ra mặt, bà lấy thân phận doanh nghiệp ra để xử lý.
Sợ hãi cho đến tối, Dịch Tuấn dẫn thêm mấy người bạn của Đoan Mộc Nam đến biệt thự để hỏi thăm, muốn xem có giúp được việc gì không.
Nhất là Dịch Tuấn, anh ta biết có một đoạn tin tức là nói về anh ta, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bắt lấy tên khốn nào đã tung tin chặt thành tám mảnh.
Mà bên phía Đoan Mộc Nam cũng có chuyển biến,