“Từ những gì chúng tôi tra được, có vẻ như...là một quan chức.” Người đó nói ra tựa hồ chính mình cũng không tin.“Làm sao lại như vậy?” Quan chức cả đời ông cụ cũng chưa gây thù với ai.“Ông chủ, người này có vẻ lai lịch không nhỏ, không phải là một quan chức chính phủ bình thường, theo phỏng đoán của tôi, anh ta có lẽ là người trong quân khu, chỉ là chưa có bằng chứng nên không dám suy đoán thêm.”“Ừm...” Ông cụ híp mắt suy nghĩ một hồi, rồi mở đôi mắt sắc bén như chim ưng, lạnh lùng nói: “Điều tra lại cho tôi.”“Vâng.”Sau khi Đoan Mộc Cầu nói, người đàn ông rời khỏi phòng làm việc và biến mất trong màn đêm.
Đoan Mộc Cầu biết rõ, thuộc hạ của Vân Long Hổ Long cũng không xác định được, thì người này chắc chắn không hề đơn giản.Cơ thể gầy gò, cao lớn của Đoan Mộc Cầu có chút mệt mỏi, dựa vào chiếc ghế gỗ chạm khắc lớn, ông cụ nằm một lúc rồi đứng dậy đi về phòng.
Khi đi ngang qua phòng khách thấy Ngôn Thanh Thanh nằm trên sô pha, ánh trăng chiếu vào đôi má gầy của cô, trong lòng ông nảy sinh một tia yêu thương.Chị Lý lúc này cũng bước ra ngoài, chị coi Đoan Mộc Nam không chỉ là mối quan hệ chủ tớ, mà đó còn là người thân của mình, chuyện xảy ra mấy ngày nay chị cũng chưa từng ngủ ngon, nhưng vừa dậy đã thấy Thanh Thanh tựa vào sô pha ngủ, liền lấy chăn đắp cho cô, cũng không nghĩ vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy ông cụ, vừa muốn nói gì đó, nhưng Đoan Mộc Cầu lại xuỵt một cái, chị Lý hiểu ý, cười một tiếng, cũng không lên tiếng nữa nhẹ nhàng đỡ ông cụ lên lầu.Bên ngoài biệt thự, mọi thứ đều im lặng, bầu trời hửng sáng, màn đêm dần dần biến mất, ánh nắng bình minh từ từ ló lên, một làn sương nhẹ bay vào biệt thự, ánh ban mai chiếu vào khiến mọi thứ trở nên mơ hồ ảo giác.Thanh Thanh trở mình, cảm thấy xung quanh thật thoải mái, trong lòng cũng rất an tâm, giống như đang ngồi xích đu ở Đàn Cung cùng với Đoan Mộc Nam…A! Trời đã sáng? Đoan Mộc Nam? Anh đã trở về rồi sao? Thanh Thanh bỗng nhiên ngồi dậy kêu lên:“Đoan Mộc Nam?”Một bàn tay đột nhiên bắt lấy eo thon của cô, khàn khàn nói:“Bà xã còn sớm, ngủ thêm một lát đi.”Thanh Thanh nghe thấy âm thanh này, đầu oanh một tiếng, trong lòng lẩm bẩm Đoan Mộc Nam? Cô đang nằm mơ? Cúi đầu nhìn xuống bàn tay trên eo cô, chạm vào một chút, nó là thật.
Nhìn xung quanh một lần nữa, cô đã trở lại căn phòng của anh trên lầu hai, ngủ trên giường anh rồi?“Bà xã nhớ anh không?” Đoan Mộc Nam nằm trên giường, nửa nằm nửa còn lại ngồi dậy, nghiêng đầu dựa vào lưng cô, ôn nhu hỏi.“Đoan Mộc Nam? Là anh sao? Không phải em đang nằm mơ chứ?”Ngôn Thanh Thanh lập tức xoay người lại, ôm mặt anh nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ một sự mệt mỏi mờ nhạt, còn một lớp râu lún phún chưa kịp cạo, không phải là cô luôn nghĩ đến Đoan Mộc Nam sao?Đúng là không phải nằm mơ, Ngôn Thanh Thanh ôm chặt lấy anh vui đến phát khóc, vừa khóc vừa cười nói:“Anh về rồi, anh thật sự đã về rồi, em lo lắng muốn chết.”Đoan Mộc Nam vỗ lưng an ủi cô:“Anh xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”“Anh không sao chứ, bọn họ có làm gì anh không?” Thanh Thanh lo lắng không biết anh có bị thương không.“Đừng lo lắng, anh không sao, ngoại trừ quá nhớ em, còn mọi thứ đều ổn.” Sau đó anh ôm chặt lấy cơ thể nhỏ