Đoan Mộc Nam đưa tay cù lét cô, Thanh Thanh thấy nhột nhột không ngừng cười một tràng.
Thanh Thanh liên tục chạy trốn, cuối cùng bị Đoan Mộc Nam vây lại ở ban công gỗ kiên cố bên cạnh, không có cách nào chạy thoát, đành phải cầu xin tha thứ.Đoan Mộc Nam ôm Thanh Thanh ngồi trên lan can, Thanh Thanh có chút sợ hãi, dùng hai tay ôm chặt lấy cần cổ ưu nhã của anh, ban công vươn ra khỏi tòa nhà như một chiếc thuyền, bên dưới là một biển hoa mê người, xa xa là cả một rừng mai, gió đêm thổi vi vu, rừng mai đung đưa như sóng biển, cảnh đẹp hữu tình.Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh đang ngắm nhìn khung cảnh đẹp như tranh vẽ bên ngoài.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mấy sợi tóc của Thanh Thanh bay lên, vài cánh hoa cũng cuốn lên theo gió, hương thơm tràn ngập, ánh mắt của hai người dần dần mê ly, tình cảm nồng đậm.“Nam...” Thanh Thanh nỉ non lên tiếng.Đoan Mộc Nam chậm rãi tới gần cô, mũi anh cọ vào mũi cô, trầm giọng nói:“Thanh Thanh, anh yêu em.”Thanh Thanh nghe giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của anh, tim đập rộn ràng.
Đây là lần đầu tiên anh nói yêu cô, trong một đêm ấm áp và lãng mạn như thế này, giữa biển hoa cỏ cây như thế này, cô cảm thấy cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.“Em...Nam, em cũng yêu anh.” Cô ngượng ngùng đáp lại, mặt ửng hồng.Đoan Mộc Nam như nhặt được bảo bối, trong mắt lóe lên tia yêu thương nóng bỏng, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên để lộ cần cổ thon dài xinh đẹp của cô lác đác những sợi tóc đen nhánh, Đoan Mộc Nam cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại hơi lạnh của cô, hàng mi dày và hơi cong từ từ rũ xuống, trong lòng yên lặng thưởng thức vẻ đẹp này.Lòng bàn tay to của Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng giữ lấy eo cô, làn váy cô bay lượn giữa lan can, hai người như thể đang ở trong một khu vườn trên cao, hôn nhau lãng mạn, bầu trời đêm yên tĩnh như đang chúc mừng họ.
Một ngôi sao sáng bừng lên trong góc trời màu xanh đậm.Ngoại trừ bảo vệ, những người còn lại trong Đoan Mộc gia đều từ từ chìm vào giấc ngủ.Chỉ có thư phòng của Đoan Mộc Cầu vẫn sáng đèn.
Ông đang chăm chú xem cái gì đó, bỗng thấy một bóng đen xẹt qua cửa sổ, sắc mặt Đoan Mộc Cầu trầm xuống, ai gan to mà dám xông vào biệt thự Đoan Mộc của ông.Ông còn chưa có hành động gì, bên ngoài thư phòng, một bảo vệ đang đi tuần tra bất ngờ nhận một cú đánh mạnh từ phía sau ngã lăn ra đất, người kia động tác rất nhanh, bảo vệ còn chưa kịp thấy rõ đối phương là ai đã bị hôn mê nằm dưới mặt đất.“Người nào to gan như vậy, dám xông vào địa bàn của Đoan Mộc Cầu ta.” Đoan Mộc Cầu thấy hắn ta thì im lặng tiến đến, cũng không sợ hãi, đưa lưng về phía đối phương, lạnh lùng hỏi.
Có cảnh tượng nào là ông chưa từng thấy qua, chẳng lẽ còn sợ một người như vậy sao?“Hôm nay tôi tới để cầu xin ngài Đoan Mộc một việc.” Người kia lịch sự cất giọng.“Cầu xin?” ĐOan Mộc Cầu chậm rãi quay người lại, nhìn thấy bóng dáng của người kia dần dần rõ ràng dưới ánh đèn mờ.
Người kia tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc, khuôn mặt đã qua sự rèn dũa của năm tháng, nghiêm nghị khác thường và sâu sắc đến mức khó đoán.Khuôn mặt bình tĩnh của Đoan Mộc Cầu xẹt qua một tia kinh ngạc:“Là cậu?”Màn đêm ngoài cửa sổ vẫn tĩnh lặng, nhưng ở một nơi nào đó lại có một luồng khí cuồng bạo, từ từ gió nổi mây phun, sấm sét vang dội, một trận mưa lớn như đã gột rửa đi tất cả, bầu trời dần dần