Anh muốn trừng phạt cô một chút, nhưng không nghĩ rằng sức hấp dẫn từ đôi môi mềm mại của cô lần nữa khiến anh không tự chủ được, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng không khống chế được, hô hấp trở nên gấp rút, bàn tay đang chiếm giữ eo cô bắt đầu di chuyển lên, vuốt ve vòng eo thon gọn của cô, rồi chạm đến hai ngọn đồi mềm mại kia, cảm giác tuyệt vời chạm đến thần kinh của anh, nụ hôn càng ngày càng tùy ý, anh xoay người một cái, đem Thanh Thanh đặt xuống dưới thân, Ngôn Thanh Thanh bị hôn đến đầu óc choáng váng, không biết từ khi nào thì nằm dưới thân anh…Cô kêu lên;“Đừng...” Thanh Thanh thoát ra khỏi sự giam cầm của anh, lồng ngực thở hổn hển.Sau khi nghe cô từ chối, động tác của Đoan Mộc Nam chậm lại rồi từ từ dừng lại, anh có chút hối hận vì bản thân lại bốc đồng như vậy, tại sao chỉ cần đụng đến cô thì không thể kiểm soát được, anh từ từ xuống khỏi người cô, nhỏ giọng nói xin lỗi.Lời nói của anh làm Thanh Thanh cảm thấy xấu hổ.
Hai người đã là vợ chồng, anh có làm gì thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng anh cảm thấy hành động vừa rồi là lỗ mãng, không được sự đồng ý của cô mà đã hành động như vậy.
Anh không muốn ép buộc cô như lần trước, anh sẽ chờ đến ngày cô can tâm tình nguyện.Thanh Thanh nhìn thấy bộ dáng của anh, thì biết anh đang suy nghĩ gì, cô không muốn làm tổn thương anh, cô muốn giải thích một chút, cũng không phải là cô không đồng ý, cô chỉ cảm thấy chuyện này quá đột ngột:“Em, giữa ban ngày ban mặt, thật là xấu hổ...” Khuôn mặt cô đỏ bừng xen lẫn ngượng ngùng, không biết anh nghe có hiểu không.Đoan Mộc Nam nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô và lời cô vừa nói, trong lòng anh giống như là gặp được ánh mặt trời.
Hạnh phúc ôm lấy cô, cô cũng không từ chối, anh âu yếm hôn cô, nói:“Vậy chúng ta chờ đến tối.”“Ách, ai muốn chờ với anh chứ.” Cô đỏ mặt.“Vậy muốn bây giờ?”“Anh thật không đứng đắn.”“Bây giờ em mới biết?”“Em không thèm nghe anh nói nữa, em muốn đi vệ sinh.”“Anh ôm em vào.”“A...anh làm gì vậy...” Trong lòng cô vừa ngọt ngào vừa xấu hổ.Hai người vui đùa ầm ĩ trên giường, ngoài cửa phát ra tiếng “Cốc cốc cốc”Đoan Mộc Nam hắng giọng nói:“Vào đi.”Ngôn Thanh Thanh vội vàng sửa sang lại tóc, sờ lên gò má đang nóng rực của cô, đứng ở bên giường.Chị Lý đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Đoan Mộc Nam lười biếng nằm trên giường, Thanh Thanh đứng bên giường sửa sang lại quần áo, nhìn thấy ga giường lộn xộn dường như vừa trải qua một trận chiến lớn.Chị Lý ngầm hiểu trong lòng, mỉm cười cung kính nói:“Thiếu phu nhân, lễ phục tối mai của cô đến rồi, có thể mặc thử.”“Ồ, vậy tôi sẽ xuống ngay.”Nghe thấy câu trả lời của Thanh Thanh, chị Lý đi ra ngoài, lúc đóng cửa nhìn Thanh Thanh một cái với ánh mắt có thâm ý, Thanh Thanh thấy vậy thì bĩu môi ra.“Sao vậy?” Đoan Mộc Nam nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô đang chu lên thì ôm lấy eo cô hỏi.“Á, đừng nháo nữa, người khác còn tưởng anh là yêu