Lâm Kiều Kiều đột nhiên cảm thấy để cho một cô gái trẻ tuổi chờ đợi trong hy vọng mong manh như vậy, đúng là có chút khó! Trong lòng bà dâng lên một loại đau đớn, chẳng lẽ con trai thật sự không trở lại?Bà luôn hy vọng giữ Thanh Thanh lại chính là giữ cho con trai bà có động lực quay về, nhưng hôm nay động lực này không còn nữa, một tia hy vọng dường như cũng biến mất…“Cô đi đi! ” Lâm Kiều Kiều vô lực nói, những khổ sở trong lòng không muốn nói thêm.
Thanh Thanh lo lắng nhìn bà, biết bà tâm tình không tốt lại gặp chuyện này, không biết tình trạng có trầm trọng thêm không, thế nhưng cô bất lực, cô đã không thể ở lại được nữa, nắm chặt hai tay, trong lòng cầu nguyện, mẹ, con nhất định sẽ tìm được Đoan Mộc Nam và đưa anh ấy trở về…Đến lúc đó toàn bộ hiểu lầm sẽ tiêu tan.
Ngôn Thanh Thanh rời phòng làm việc của Lâm Kiều Kiều, rời khỏi cao ốc Đoan Mộc gia, lúc đi qua đại sảnh, mọi người đang nhìn cô xì xào bàn tán, Mộng Hạ đã đem chuyện của cô phát tán ra, mọi ánh mắt khinh bỉ đổ bắn về phía cô….
Khi Thanh Thanh đi đến cửa tòa nhà, trong lòng cô dâng trào cảm xúc mãnh liệt, một ngày nào đó cô nhất định sẽ trở lại đây, khi cô quay lại những khinh thường này sẽ không còn nữa, thay vào đó là ghen tị và ngưỡng mộ.
“Ngôn Thanh Thanh, cô đã tỉnh mộng làm thiếu phu nhân rồi sao?” Mộng Hạ bước chậm rãi đến trước mặt Thanh Thanh, hai tay ôm ngực, thân hình hoàn hảo hiện ra.
Thanh Thanh phớt lờ.
Mộng Hạ có chút tức giận, nghĩ thầm cô cũng bị Lâm Kiều Kiều đuổi ra ngoài, còn ngang ngược trước mặt cô ta? Dựa vào đâu?“Ngôn Thanh Thanh, cô không còn được Đoan Mộc gia che chở, thì có gì đâu?”Thanh Thanh vẫn phớt lờ cô ta, vòng qua cô ta đi về phía trước.
“Ngôn Thanh Thanh, cô đứng lại đó cho tôi, cô và mẹ cô rẻ tiền như nhau, lại dám câu dẫn người đàn ông không thuộc về mình.
.
”Thanh Thanh đột nhiên dừng lại, quay người lạnh hùng hỏi:“Cô vừa nói gì?”“Không phải sao? Nghe nói mẹ cô dụ dỗ người đàn ông đã có vợ rồi mang tai, nhưng người này lại không muốn ở cùng mẹ cô! ”Mộng Hạ đã cho người điều tra chuyện của mẹ Thanh Thanh, thế nhưng lại tra không được người đó là ai, chỉ nghe được vài tin đồn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Thanh Thanh, xem ra tin đồn này là thật, cô ta nói tiếp:“Bây giờ cô lại muốn theo gót chân của mẹ cô, rẻ tiền như bà ta, dám cướp Hân Văn? Nói cho cô biết, anh ấy là của tôi! A!”Mộng Hạ còn chưa nói xong, cảnh tay đang chỉ vào Thanh Thanh bị cô nắm chặt, gập lại một cách thô bạo, Mộng Hạ đau đớn hét lên, không thể trở tay.
Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào cô ta và nói từng chữ:“Phan Mộng Hạ, tôi nhịn cô là cảm thấy cô không đáng để tôi phải so đo, nhưng mà xin hãy nhớ kỹ, đừng xúc phạm mẹ tôi, nếu không tôi sẽ đem những lời cô