Bảo mẫu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong lòng còn kinh hãi, bình thường bà không gây thù chuốc oán với bất kỳ ai, đột nhiên có người xông đến, kéo bà đi, dùng dây thừng quấn cổ bà rồi treo bà lên trần nhà, mặc cho bà hết sức giãy dụa nhưng không thể làm gì, người đó mặc một thân đen kịt, không để lộ khuôn mặt, nhưng rất uy lực, động tác nhanh nhẹn.
Bảo mẫu đem sự tình kể lại một lần, sau đó cảm ơn Thanh Thanh vài lời.
Lúc này Tiểu Vũ cũng từ bên ngoài trở về, vẻ mặt bực bội, xem ra là không đuổi kịp.
Lương Hân Văn nói lý do đến đây, hỏi bà làm ở Mục gia một khoảng thời gian có phát hiện điều gì khác thường không?Bảo mẫu mơ hồ nhớ được Tử Hoa, những người khác chưa từng gặp qua, Tử Hoa tìm cái cớ để thuyết phục bà, bà cảm thấy vừa rồi những người này đã cứu mạng bà nên nói những gì bà biết.
Nhưng những chuyện bà ấy nói cũng không có điểm nhấn nào, chỉ là thói quen sinh hoạt của Mục Thiết Quân và Minh Nhất.
Luyên thuyên một lúc, lỗ tai của Tử Hoa như sắp bị lên kén, quay đi quay lại chỉ có mấy chuyện.
Nói bà ấy tận tâm như thế nào, quan tâm tới Mục Thiết Quân khi ông ấy thân thể không tốt, bà rất quan tâm nhưng ông ấy luôn từ chối giúp đỡ, còn nói Minh Nhất tốt như thế nào, đối xử rất tốt với bà…“Gì, gi thấy có gì đó bất thường thì nói luôn đi!” Đỗ Tử Hoa cố gắng hết sức để nói.
“À, chính là khoảng thời gian cuối cùng, tôi nghe được Minh Minh và Mục lão cãi nhau rất dữ dội, hai người bọn họ bình thường rất thân thiết, Minh Minh rất nghe lời Mục lão, nhưng mấy ngày đó sắc mặt không tốt, bọn họ không nói chuyện với tôi, hai người sắc mặt đều buồn rầu, tâm trạng nặng nề.
”“Vậy hai người họ cãi nhau chuyện gì?” Lương Hân Văn hỏi, đó là mấu chốt của vấn đề.
“Minh Minh hình như nói cái gì đó không có khả năng, cậu ấy sẽ không đồng ý! ” Bảo mẫu cố gắng nhớ lại.
“Còn gì nữa?” Đỗ Tử Hoa nóng nảy hỏi.
“Hình như nói! với cái gì! cái gì Nam quá tàn nhẫn…, ai, thấy hai người cãi nhau tôi rất muốn khuyên ngăn, nhưng hai người họ vừa thấy tôi vào liền im lặng, liền! không cãi nhau nữa! ”“Có phải Đoan Mộc Nam không?”“Tôi không biết, hình như là vậy, tôi cũng quên! ”Lương Hân Văn nghe xong thì nghĩ ngợi một chút, nội dung cuộc cãi vã của Mục Thiết Quân thật sự có liên quan đến Đoan Mộc Nam, anh lỡ miệng nói trước mặt bảo mẫu nên đương nhiên sẽ không phạm sai lầm thứ hai.
Tất cả bây giờ chỉ đành phải tìm được Minh Nhất mới giải quyết được.
Bốn người ra khỏi nhà bảo mẫu, cùng nhau ăn cơm.
Nơi này cách nhà Thanh Thanh không xa, Lương Hân Văn muốn đưa cô về nhưng cô đã từ chối lòng tốt của anh.
Một mình dạo bộ trên con phố, mấy ngày bôn ba, cô đều không để ý đến tâm trạng của mình.
Cô vòng hai tay phía trước, cô đi từng bước chậm rãi, đèn đường từ từ sáng lên, thật rực rỡ.
Cô nhớ đêm đó, sau khi ăn tối xong, anh cầm tay cô chạy trên đường phố, cảnh đẹp như ngày hôm nay, cô nghĩ hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc, luôn êm đềm và không có vướng bận nào, Nam! Anh cũng từng nhớ em chứ?Cũng sẽ nhớ em điên cuồng như em nhớ anh?Linh hồn cô giống như muốn bay khỏi thể xác, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, gầy gò đung đưa trên phố, bóng dáng cô đơn đó