“Đừng đừng, đừng đánh vào đó.
Ta còn chưa lấy vợ...!AHHHHHH!!!”
“Giết ta đi, ngươi có ngon thì giết ta đi.”
“Đánh đâu cũng được, đại ca, đừng đánh vào đó.
Tuyệt đối đừng...!hự...”
Tiếng la ó thất thanh vang lên.
Người dù đông, những những gì chúng ta nghe thấy chỉ là âm thanh đau đớn của những kẻ từng hô mưa gọi gió trong cái chợ Xóm Chuột này.
Mấy chục tên côn đồ, đều nằm la liệt ra đó.
Ma Tùng Quân cũng chẳng biết thằng nào là đại ca trong số chúng.
Tất cả đều bị Huyết Phong giải quyết.
Kẻ gãy tay, kẻ gãy chân, người thì bị đánh vào hạ bộ.
Trông thê thảm vô cùng.
Giải quyết xong bọn chúng, Ma Tùng Quân đi đến đống đổ nát.
Hắn dùng kiếm lật những mảnh vỡ của ngôi nhà lên.
Tìm tòi một hồi, cuối cùng Ma Tùng Quân kéo ra được một cái rương lớn với hàng đống xích sắt bao bọc quanh nó.
“Chà, trong đây nặng đấy.” – Ma Tùng Quân cười nói.
Nói rồi Ma Tùng Quân ném cái rương ra giữa chợ.
Dân Xóm Chuột xung quanh lập tức tản ra, chừa một đường đi cho Ma Tùng Quân.
Sau lưng hắn là những kẻ côn đồ nằm la nằm liệt.
Vừa bước được vài bước, hắn như nhớ được cái gì đó thì quay đầu lại, gương mặt trở nên dữ tợn.
Với vài vệt máu trên mặt, trông hắn không khác gì một tên đao phủ vừa mới xử trảm người khác xong.
Hắn gằn ra nụ cười ghê rợn của mình nói:
“Từ giờ tụi mày cút khỏi chỗ này đi.
Nếu ngày mai tao thấy còn ở trong thành An Sương, tao chặt chân cả lũ.”
“À, muốn nhờ bọn quan binh đứng ra thì cứ thử đi.
Đến lúc đó tao xem mạng chúng mày còn không?”
Nói xong Ma Tùng Quân đưa trọng kiếm lên ngang hông, sau đó xoay người chém ngang cái rương ở giữa chợ.
“Keng ~~~ rốp.”
Cái rương bị Ma Tùng Quân một kiếm chặt bay cả xích cả nắp.
Lộ ra bên trong một rương tiền đầy ắp.
Tất cả đều là đồng bạc, lấp ló bên trong còn có cả mấy đồng vàng nữa.
“Ồ...”“Tiền kìa, rương tiền kìa.”
“Nhìn cái gì, số tiền đó đều là tiền thu được của chúng ta.”
“Haizzz, có tốt lành gì đâu chứ?”
Người dân xung quanh nháo nhào lên liên tục.
Nhưng không một ai dám động vào cái rương tiền đó cả, những gì Ma Tùng Quân vừa làm vẫn còn đó.
Không ai dám nhảy đến tranh tiền với Ma Tùng Quân.
“Được rồi.”
Ma Tùng Quân thu rương tiền vào trong túi đồ hệ thống, sau đó nhìn tất cả mọi người nói:
“Chiều nay.
Những ai, những nhà nào từng bị tên mấy thằng côn đồ này lấy tiền bảo kê, hoặc bị ức hiếp đánh đập.
Thì cứ đến quán hủ tiếu tìm ta, ta sẽ dùng số tiền này hỗ trợ cho mọi người.
Tất nhiên sẽ không đủ để đền bù lại tất cả những gì mà mọi người đã mất mát.”
“Nhưng mà không phải cứ đến là sẽ nhận được tiền.
Mỗi người phải dẫn theo hai người khác, là người cùng bị hại cũng được.
Phải cần trên hai người chứng minh là bản thân từng bị bọn chúng cướp đoạn, hay đánh đập.
Hiểu rõ cả chưa?”
Hắn vừa dứt câu, tất cả dân trong Xóm Chuột ngạc nhiên nhìn Ma Tùng Quân, như thể vừa mới thấy sinh vật lạ hàng lâm vậy.
“Ông chủ quán, ông chủ nói thật chứ? Chúng ta sẽ nhận lại được tiền nếu chứng minh được ư?”
Có một thanh niên đang chống nạng, đi đến hỏi Ma Tùng Quân.
“Đúng, chỉ cần có trên hai người đứng ra đảm bảo cho ngươi là được.
Đừng nói dối, ta có cách để tra ra các ngươi nói thật hay không.
Số tiền này là để đền bù cho những người xứng đáng.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Vốn Ma Tùng Quân tính ném tiền cho những người này, tạo ra cảm giác hào sảng khi hành hiệp trượng nghĩa gì đó.
Nhưng hắn không thể làm như thế, có những người thật sự yếu thế, không thể nào giành lại tiền những người khỏe mạnh.
Tuy bản thân Ma Tùng Quân không thể trao công bằng cho tất cả, nhưng việc này hắn có thể làm thì cứ làm.
Đã giải thích xong, Ma Tùng Quân liền rời đi.
Hắn không biết rằng điều hắn làm là rất kì lạ ở cái tòa thành này.
Chưa bao giờ có ai đó từng ra mặt giúp bọn họ, kể quả dong binh đoàn Nhâm Dần cũng không.Căn bản dong binh đoàn Nhâm Dần còn chưa lo xong việc của mình, thi thoảng nếu gặp bất bình thì ra tay cứu giúp tại chỗ, nhưng không thể giải quyết bằng vũ lực thẳng thừng như Ma Tùng Quân được.
Bởi vì đằng sau bọn côn đồ này còn có quan binh, còn có cả Hỗn Nguyên Hội đứng sau.
Tuy chúng chỉ là cóc ké, nhưng nếu làm lớn chuyện là cả một vấn đề.
Ma Tùng Quân thì không nghĩ nhiều như thế, hắn thấy thì hắn đập.
Long Nguyên Giáp thực ra có biết hành động này của Ma Tùng Quân, hắn không ngăn cản.
Bởi vì trước sau Guild Nhâm Dần và Hỗn Nguyên Hội cũng chiến với nhau một trận ra trò.
Lật mặt thành thù thật sự chứ không phải là đối trọng so đo trong việc làm ăn nữa.
Bởi đã có quá nhiều sinh mạng đã nằm xuống, nếu không giải quyết thì lại có thêm nhiều mạng sống chết đi.
Sự can