Vài ngày sau, từ trên cao nhìn xuống đồi núi tuyết, thấy được nhóm người Ma Tùng Quân như mấy cục than biết đi, mấy người họ đang di chuyển xuyên suốt khu rừng.
Có đều di chuyển khá là cồng kềnh, miễn cưỡng cũng có thể đi lại được đàng hoàng.
Bộ đồ mà Ma Tùng Quân mặc hiện tại là làm từ lốp xe.
Khi hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu, hệ thống cho hẳn 100 cái lốp siêu bền.
Chính vì quá bền và chắc chắn nên bọn họ vật vãi cả ngày trời mới có thể xẻ đôi vài cái lốp xe ra, lại còn phải tách lấy từng lớp lốp xe ra thành từng miếng, tiếp đến may chúng lại với nhau rồi dùng máy ép tự chế chạy bằng cơm của Lưu Béo để ép cái lớp cao su lại với nhau.
Sau vài ngày mới tạo hình ra được một bộ quần áo hoàn chỉnh như thế này.
Kín từ trên xuống dưới, không chừa một chỗ nào.
Nhìn sơ qua ai cũng giống nhau, nhất là Ma Tùng Quân và Huyết Phong, không thể nhận ra được sự khác biệt giữa hai người này.
Bởi Lưu Béo làm luôn cả mặt nạ cao su bọc hết cả đầu bọn họ lại.
Mấy cặp kính râm Ma Tùng Quân mua được cũng bị tháo tròng kính ra để thay thế cho phần mắt ở trên mặt nạ.
Tuy có hơi khó nhìn một chút, nhưng còn hơn là bị điện giật chết, vả lại xung quanh cũng toàn là tuyết trắng, cả con gấu cũng màu trắng nên Ma Tùng Quân không quan ngại vấn đề này cho lắm.
Hiện tại gấu mẹ đang đi săn mồi ở thung lũng trên dãy núi cao nhất này, thung lũng đó được người dân thành Phù Sương gọi là thung lũng Hồ Ma.
Bởi vì ở thung lũng có một cái hồ lớn nối liền với một ngọn núi, nhưng lại bị đóng băng một nửa liền với vách núi, nửa còn lại vẫn có nước chảy đều đều xuống dưới vùng thấp hơn.
Cái tên Hồ Ma được đặt tên một phần là vì cái hồ này, một phần là vì sự tích xảy ra xung quanh nó.
Có không ít Mạo Hiểm Giả đến đây đều mất tích một cách bí ẩn, còn có lời đồn cho rằng, khi trời về đêm, Hồ Ma xuất hiện những vong hồn chết đuối dưới hồ, kéo những người gần đó xuống.
Không biết cái sự tích đó có thật hay không, nhưng Ma Tùng Quân nghe Phiền Bỏ Mẹ kể lại cho hắn.
Tất nhiên hắn sẽ không đem chuyện này nói cho mấy đứa nhỏ làm gì.
Chuyện gì cũng phải kiểm chứng qua một lần thì mới tin được.
Vì có hồ nước ở đó, nên có rất nhiều động vật sinh sống ở xung quanh.
Dù trong núi có không ít các con suối chảy dọc từ trong lòng núi xuống.
Con gấu mẹ hiện tại đang dắt bầy con đi uống nước, hắn định rằng sẽ đánh nhanh thắng nhanh.
Nếu gấu mẹ có thể chống được lôi điện thì phải chạy ngay, đây chưa hẳn là trận đánh cuối cùng, phải thử mới biết được.
“Ở đây được rồi, Đan Đan, Tuyết Tuyết.
Hai đứa tuyệt đối đừng ló đầu ra cho con gấu mẹ thấy.
Trốn ở đây là được.
Con Gâu ở lại bảo vệ hai đứa, Meo, mày đừng chạy loạn nữa.
Lưu Béo sang cái đồi bên cạnh, bắn mồi dụ nó đi.”
Lúc này Ma Tùng Quân phân công nhiệm vụ cho từng người.
Sau đó hắn và ba người Huyết Phong, Lưu Béo, Đại Cathay đều chia ra làm nhiệm vụ của mình.
Ma Tùng Quân nghĩ thấy đặt bẫy không hiệu quả lắm nên hắn không tốn thời gian để đặt bẫy làm gì.
Từ cái hình thể của con gấu mẹ cho đến trận chiến mấy ngày trước, gần như tất cả bẫy đặt xuống đều bị chôn vùi bởi tuyết.
Giờ đã có cách để đánh với nó, nhưng hiệu quả hay không lại là chuyện khác.
Phải thử bằng mọi cách mới biết được, nếu không phải cần cửa hàng ngoại trang thì hắn đã sớm từ bỏ nhiệm vụ này rồi, có phạt thì kệ cho phạt.
“Đoàng!!”
Tiếng súng vang lên, vọng khắp cả núi rừng.
Lưu Béo chính là kẻ khai hỏa, hắn không gắn nòng giảm thanh, cốt yếu để thu hút sự chú ý của gấu mẹ.
Một viên đạn ghim thẳng vào mông con gấu.
Với khoảng cách gần 1km, lại không dùng ống nhắm, Lưu Béo bắn trúng được hết bảy phần là nhờ con gấu quá lớn.
Đạn bắn vào mông, như bị một cây nhọn chích trúng khiến cho gấu mẹ gầm lên một tiếng.
Gấu mẹ ngóc đầu dậy đứng thẳng bằng hai chân, nhìn chằm chằm lấy Lưu Béo ở tít trên cao.
Nó nhe răng, gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc rồi lại tiếp tục uống nước.
Nó chỉ đang cảnh cáo, không hề có ý định tấn công Lưu Béo, vì còn các con của mình ở đây.
“Để tao xem mày chịu đựng được bao lâu.” – Lưu Béo nở nụ cười, hắn nằm xuống gò đất cao cao, kê súng lên một tảng đá lớn.
Cảm thấy đã cố định được súng, Lưu Béo liền bắn điểm xạ hai viên một lần.
“Đoàng đoàng!!”
Hai viên đạn lao vụt đi, khi đạn chưa đến đích Lưu Béo lại tiếp tục bắn thêm loạt hai viên nữa.
Bốn viên bấy giờ găm thẳng vào lưng gấu mẹ, khiến cho gấu mẹ nhói lên một cái, nó tức giần nhìn chằm chằm về phía Lưu Béo.
Lần này nó còn chưa kịp gầm lên đã bị ăn tiếp hai viên ngay giữa đầu.
“Đinh đinh~~”
Âm thanh va chạm vang lên như tiếng kim loại, vọng khắp cả ngọn núi chỉ sau tiếng súng của Lưu Béo.
Ma Tùng Quân từ xa nhìn lại, hắn thấy được con gấu đã sớm tạo ra lớp giáp băng trên đầu nó.
Đồng thời nó cũng phát hiện ra được hắn, thảo nào lại bật lên trạng thái phòng thủ.
Chắc là lần trước bị chém ở cổ chân một cái nên còn đang cay cú.
Bất quá nó không nhìn về hướng Ma Tùng Quân lâu, bởi nó còn nhìn về hướng của Huyết Phong.
Trong số ba người tấn công nó, sát thương Ma Tùng Quân gây ra là thấp nhất, sau đó đến Đại Cathay và kẻ khiến nó đau đớn nhất chính là Huyết Phong.
Lại gần hơn chút nữa, Ma Tùng Quân có thể nhận thấy được trên trán nó còn đọng lại máu khô, lông thì bết lại với nhau.
Hiển nhiên là mấy cú đấm của Huyết Phong vào ngày trước đã gây sát thương được lên nó.
Điều này khiến Ma Tùng Quân càng thêm bất ngờ, trông vậy mà Huyết Phong có thể đấm nhau với con gấu này ư?
“Huyết Phong, làm đi!!”
Ma Tùng Quân hét lên.
Từ trong rừng, Huyết Phong lao đi với tốc độ khủng khiếp, hắn lấy đà bật một phát cao đến 20m, bật xa đến 40 50m lao thẳng đến gấu mẹ.
Tuy toàn thân bọc đồ cao su, nhưng tay và chân của Huyết Phong lại bọc lấy giáp tay và chân.
Hai viến đá đính trên tay, cả hai đều trang bị ma tinh thạch hệ Lôi.
Trên không trung, Huyết Phong kích hoạt Lôi hệ lên, vô số tia sét tràn ra từ hai cánh tay của hắn, bọc luôn toàn thân hắn lại, tạo thành một người