“Rầm!”
Gấu mẹ cố gắng cử động như không thành, nó chỉ nhấc được người nó lên được một tí thì không còn miếng sức nào.
Bởi hiện tại nó đang bị hàng ngàn lôi điện chạy xuyên dọc khắp người nó ngăn lại, khiến cho cơ thể nó bị tê liệt.
Tuy không nguy hiểm được tính mạng nhưng nó lại chẳng thể cử động được.
Xung quanh nó lúc này được rải đầy ma tinh thạch hệ Lôi trong trạng thái kích hoạt tối đa công suất.
Ma Tùng Quân, Huyết Phong và Đại Cathay cuối cùng cũng có thể thở phào được một hơi.
Đánh kiểu này quá tiêu hao ma tinh thạch, bình thường chẳng có ai đánh quái phong cách đốt tiền như thế này cả.
Cái phần thưởng nhiệm vụ chắc chắn không thể nào bằng số đá Ma Tùng Quân bỏ ra để làm nhiệm vụ, hắn luôn bị Yên Nhược Đan nhắc nhở về vấn đề này.
Ma Tùng Quân cũng đành chịu, nếu không làm vậy thì không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Vả lại cái nhiệm vụ này là cần thiết để mở cửa hàng ngoại trang.
Nếu không Ma Tùng Quân cũng chẳng phí sức như vậy.
“Bắt một con thôi.” – Ma Tùng Quân nói.
Hắn nhìn sang ba con gấu con đang ngơ ngác nhìn mẹ, chúng bò về phía mẹ mình, ngơ ngác nhìn lấy mẹ mình đang bị khống chế bởi những ánh sáng như dây leo.
Chúng lại gần hơn một chút thì bị điện giật lấy tê cả người, vì thế mà cả ba con phải lùi lại.
Ánh mắt chúng mang theo lo lắng và sợ hãi.
Lần đầu trong đời chúng cảm nhận được đau đớn, có lẽ chúng đang tự hỏi mẹ mình phải đau như thế nào trong những ánh sáng chớp tắt kia.
Để ý mới thấy, ba con gấu con này thế mà không cùng một màu.
Một con có màu trắng, một con có màu nâu, còn một con thì màu bò sữa giống như gấu trúc vậy.
Làm cách nào mà chúng có thể cùng một mẹ được?
Vốn Ma Tùng Quân định tới bắt đại một con thì một cảnh tượng không thể ngờ được diễn ra trước mắt hắt.
Cả ba con gấu con đều lao đến ôm chầm lấy mặt của mẹ nó, chúng bất chấp cả lôi điện đang đánh lên người chúng, đến mức bộ lông xinh đẹp của chúng cũng bị đánh cho khét lẹt.
“Không được, phải lôi chúng ra.”
Nói rồi Ma Tùng Quân cùng Huyết Phong và Đại Cathay nhảy tới, mỗi người đều ôm một con gấu ra.
Nhưng chúng lại vùng vẫy, cắn xé lên tay Ma Tùng Quân khiến cho tay áo cao su bị rách.
Con gấu lông bò sữa vùng ra được khỏi tay Ma Tùng Quân, nó khè một tiếng kêu dễ thương, rồi chạy thục mạng về phía mẹ mình.
Tiếp đến nó quay lưng lại về phía mẹ nó, nhe răng ra khè Ma Tùng Quân, nó dang hai tay đứng dậy làm tư thế bảo vệ gấu mẹ phía sau.
Cảnh tượng một con gấu nhỏ bé, bảo vệ gấu mẹ khổng lồ khiến cho lòng Ma Tùng Quân nhói lên một cái.
Bằng cách nào đó, hai con gấu mà Đại Cathay và Huyết Phong đang giữ cũng vùng ra được khỏi tay bọn họ để chạy về phía gấu mẹ.
Con gấu trắng ôm chặt lấy mẹ mình, con gấu nâu cùng con gấu bò sữa dang tay ra, cùng nhau chắn trước mặt mẹ.
Đó vẫn chưa phải là cảnh tượng Ma Tùng Quân không muốn thấy nhất.
Hắn thấy gấu mẹ chảy nước mắt, nhìn chằm chằm bọn hắn với ánh mắt phẫn nộ và bất lực.
Bởi gấu con lúc này đang bị sét đánh không ngừng khiến cho cơ thể chúng bị thương trầm trọng, máu bắt đầu chảy ra.
Ma Tùng Quân không thể đem về một cái xác con gấu được, như thế hắn tốn công tốn sức đánh con mẹ để giành con con làm gì? Nhưng mà...!hắn không ra tay giết gấu mẹ được.
Bởi hắn không muốn tiệt luôn đường sống của hai con gấu con chưa dứt sữa mẹ kia.
— QUẢNG CÁO —
Vì quá đau đớn, gấu con không thể đứng thẳng được nữa, chúng bắt đầu khom người xuống, đứng bằng bốn chân.
Nhưng vẫn nhe răng, nhe cái hàm răng bé nhỏ của chúng để đe dọa Ma Tùng Quân.
Cảm giác như bản thân sắp trở thành kẻ phản diện, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng nói nhỏ:
“Nếu nhiệm vụ thất bại thì ta bị phạt gì không?”
[Xét theo độ khó vượt quá cấp độ.
Túc chủ sẽ không bị phạt.
Nhưng nhiệm vụ cửa hàng ngoại trang sẽ rất khó quay lại.
Ít nhất là trong khoảng thời gian này.] – Phiền Bỏ Mẹ trả lời.
“Cụ thể bao lâu?”
[Nửa năm đến một năm là thời gian tối thiểu.]
“Ừ, vậy được rồi.” – Ma Tùng Quân gật đầu.
Hắn thu trọng kiếm vào túi đồ, sau đó bước lên nhặt từng viên ma tinh thạch hệ Lôi xung quanh gấu mẹ.
Nhặt đến đâu hắn thu tất cả vào đến đó, Đại Cathay và Huyết Phong thấy thế cũng phối hợp làm theo.
Chẳng ai nói với ai câu gì, bởi bọn họ cũng không phải là loại người khát máu.
Huyết Phong từng chứng kiến mẹ hắn vứt hắn đi để bảo vệ hắn, dù cho hắn cố gắng vùng vẫy cách mấy vẫn không thể cứu được mẹ mình.
Sự bất lực của bản thân hắn lúc đó, khi nhìn vào mắt gấu mẹ, lại khiến cho Huyết Phong nhớ lại cái ngày đau thương kia.
Đại Cathay thì từ nhỏ đã luôn thèm khát sự yêu thương của gia đình, nhưng mẹ hắn chỉ là một con bạc, một con nghiện, lúc hắn không có tiền đem về cho bà đánh bạc, chơi thuốc thì những ngày đó hắn toàn bị đánh.
Hắn rất hâm mộ tình mẫu tử của người khác, bản thân hắn cũng không thể nào đành lòng chứng kiến cảnh tượng trước mắt mà nhẫn tâm bắt gấu con đi được.
Về phía Ma Tùng Quân, có lẽ hắn là kẻ có cuộc sống êm đềm nhất.
Nhưng ngày mẹ hắn mất, hắn trở thành một đứa trẻ mồ côi, rồi đến lúc bà ngoại hắn mất, thế giới này hắn không còn người thân nữa.
Hắn cũng thèm có cảm giác được trở về nhà mỗi khi làm việc xong, được người nhà chào đón, vui vẻ dùng cơm bên gia đình.
Trong rừng núi, Lưu Béo, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết không biết đã chạy tới từ lúc nào.
Họ đứng từ xa trông thấy cảnh tượng đó cũng không kìm được lòng, rồi lại chạy tới phụ mấy người Ma Tùng Quân nhặt những viên đá ma thuật lên.
Ném ra thì nhanh, lúc thu lại thì lâu.
Mất đến vài phút đồng hồ, tất cả mới được thu lại hết.
Coi như cũng tiết kiệm được chút đỉnh, số năng lượng còn lại trong chúng vẫn còn nhiều, vẫn dùng được tốt.
“Grừ~~”
Bỗng dưng gấu mẹ gầm nhẹ lên một cái, nhưng sức của nó đã đuối rồi, nó chỉ có thể cựa mình được một chút.
Dùng bàn tay khổng lồ ôm chặt lấy con mình vào bên trong.
Nó không biết đám người Ma Tùng Quân tiếp theo sẽ làm gì nó.
Nhưng giây phút này, nó biết nó phải làm gì, nó phải bảo vệ những đứa con yếu ớt của mình.
“Bây giờ chúng ta làm gì?” – Lưu Béo nhỏ tiếng gọi Ma Tùng