Đến buổi tối, Ma Tùng Quân nằm bên đống lửa xem lại cả quá trình gấu mẹ bị tấn công, hắn không khỏi rùng mình vài cái.
Giả sử lúc đó gấu mẹ chỉ cứu gấu con, mà không cứu hắn, có thể hắn đã bị móng vuốt của con khủng long kia dẫm nát.
Bởi ở vị trí hắn đứng, con khủng long đó đạp lên trên dưới chục lần là ít.
Ban đầu Ma Tùng Quân không hiểu vì sao cái hồ ở thung lũng lại có tên là Hồ Ma, ở dưới tồn tại một con khủng long như thế, phàm những kẻ thấy được nó sợ đã sớm chết mất dạng rồi.
Không phải ai cũng may mắn như hắn, được gấu mẹ cứu sống.
Cái giá phải trả cũng chính là mạng của gấu mẹ.
[Túc chủ, Phiền Bỏ Mẹ mới điều tra được cái hồ đó.
Dưới hồ không hề có sự tồn tại của con khủng long.]
“Cái gì?”
Đang ngồi trước đống lửa một mình, Ma Tùng Quân đột nhiên thốt lên.
Cũng may hắn la không to lắm, mấy đứa nhỏ không bị đánh thức.
Hắn ngó vào trong túp lều dã chiến của hai chị em Yên Nhược Đan, thấy chúng vẫn ngủ ngon lành cùng hai con gấu.
Còn ở trong túp lều bằng tuyết, chỉ có Huyết Phong ngóc đầu dậy nhìn Ma Tùng Quân, hỏi hắn có chuyện gì không.
Thấy Ma Tùng Quân lắc đầu, Huyết Phong liền quay sang ôm Lưu Béo ngủ tiếp.
[Dưới hồ có một hệ thống nước ngầm cực kì lớn.
Chúng tạo thành một sơ đồ giống như tổ kiến, nối từ đây đến vài cái hồ lớn khác trên khắp lục địa.
Điểm đến cuối cùng của mạch nước ngầm này chính là ở biển, cách đất liền cực kì xa.
Đến tận bây giờ robot vẫn chưa thể nào đi ra được đến biển, một phần mười sơ đồ mạch nước ngầm cũng chưa thể đi được.]
[Những gì mà Phiền Bỏ Mẹ đưa ra cho túc chủ xem chỉ là tính toán từ hệ thống.
Việc tìm kiếm đường dẫn ra đến biển của robot mất ít nhất nửa năm, để vẽ được hệ thống sơ đồ của mạch nước ngầm trong lòng đất, mất ít nhất một năm.]
[Đông Bắc Lâm Châu có diện tích cực kì lớn, chỉ một châu này thậm chí còn lớn hơn cả thế giới của túc chủ gấp vài lần.
Để đi hết được mạch nước ngầm xuyên suốt cả châu lục này, cần thời gian rất lâu.
Túc chủ xin hãy kiên nhẫn.]
Vấn đề không nằm ở chỗ kiên nhẫn hay là không, vấn đề nằm ở chỗ, Ma Tùng Quân bị sốc.
Hắn sốc nặng, sốc đến mức không thể nói được nên lời.
Trong đầu hắn đang bắt đầu tưởng tượng đến một viễn cảnh không thể tin được.
Giả sử con khủng long đó từ biển chạy vào, nó chạy lên cái hồ này để săn mồi.
Như Phiền Bỏ Mẹ nói, còn hàng trăm cái hồ khác giống vậy nằm rải rác trên khắp Đông Bắc Lâm Châu.
Nếu như những con khủng long đó, lợi dụng những cái hồ này tràn đến đấy liền thì sao? Há chẳng phải con người sống ở đây trở thành mồi săn cho chúng?
[Túc chủ không cần phải lo.
Đó chỉ là giả định của Phiền Bỏ Mẹ, nếu chúng muốn xâm lấn đất liền thì đã sớm xâm lấn rồi.
Lịch sử con người ở thế giới này đến vài trăm năm, thời gian lâu như thế con người vẫn tồn tại.
Nếu một ngày có chuyện đó xảy ra, có khi túc chủ đã sớm chết già rồi.]
Biết được suy nghĩ trong lòng Ma Tùng Quân, Phiền Bỏ Mẹ lập tức lên tiếng nói.
Phiền Bỏ Mẹ trên cơ bản cũng tính toán đến chuyện này, nhưng nó không nói cho Ma Tùng Quân, nó cũng không ngờ rằng Ma Tùng Quân lại có thể suy đoán ra được đến đó.
Dù là một trí tuệ nhân tạo, nhưng Phiền Bỏ Mẹ cũng có cảm xúc và suy nghĩ của riêng mình.
Chẳng là nó không có gương mặt, không có thực thể để biểu hiện ra cho Ma Tùng Quân biết.
Cảm xúc của nó rất ít, có lẽ lần thể hiện ra cảm xúc đầu tiên của nó chính là buổi trưa hôm nay, cái lúc nó hét lên để đánh thức Ma Tùng Quân.
Nếu không có lời cảnh tỉnh đầy thô bạo kia, sợ rằng Ma Tùng Quân vẫn đứng ngơ ngác nhìn con khủng long và gấu mẹ.
“Khi nào có kết quả, hãy báo ta ngay.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
[Túc chủ yên tâm, vì an toàn của túc chủ.
Phiền Bỏ Mẹ sẽ không giấu bất cứ điều gì nguy hại đến túc chủ.]
“Vậy là trước giờ mày có giấu tao cái gì à?”
[Không có...]
“Tốt nhất là không có đi, hừ hừ...” – Ma Tùng Quân lèm bèm nói.
...
Vài ngày sau.
Ma Tùng Quân cùng nhóm của mình vẫn ở lại dãy núi này, bây giờ bọn họ không đi săn nữa.
Thay vào đó bắt đầu dành thời gian luyện tập, và để cho Lưu Béo nghiên cứu một loại súng mới.
Đó chính là súng RPG.
Loại súng này cực kì đơn giản, nhưng lại có thể bắn đi, sức công phá lại lớn hơn lựu đạn.
Chưa kể là hàng tự chế, nên Lưu Béo có thể làm lớn bao nhiêu tùy ý, chỉ cần giữ được sự ổn định của đầu đạn khi bay là có thể.
Nhưng để thử nghiệm được nó cũng rất nguy hiểm, giống hệt như lúc chế tạo lựu đạn vậy.
Lưu Béo phải làm các bản thử nghiệm với số chất nổ ít nhất có thể, và làm các bản bằng bìa cứng trước khi làm bằng kim loại.
Bìa cứng thì Ma Tùng Quân không thiếu, nhất là hắn có cả mấy trăm thùng bia.
Lúc trước nhậu nhẹt, Ma Tùng Quân đều giữ lại các bìa cứng trong kho đồ hệ thống.
Giờ là lúc cho Lưu Béo