“Thúc thúc, Tiểu Bối và Tiểu Bạch vẫn không chịu ăn, nó cứ ngủ hoài.
Thúc gọi Meo về đi.”
Đang đứng nấu ăn, Ma Tùng Quân bị Yên Nhược Đan giật giật vạt áo nói.
“Gâu, đi kiếm con Meo về đi.
Mày ăn ở không làm cái gì?”
Nghe thế Ma Tùng Quân lại sút vào mông con Gâu đang nằm trực cơm.
“Gâu gâu.” – Gâu sủa loạn hai tiếng, vẫy vẫy đuôi chạy đi.
Nó vừa đi vừa dí mũi ngửi mặt đất rồi mới tung người phóng đi.
Tác phong trông rất là chuyên nghiệp, nhưng cũng chỉ làm màu thôi.
Bởi nó đi được nửa đường thì không ngửi thấy mùi của con Meo nữa.
Mất mùi khiến cho Gâu ta bắt đầu hoảng loạn, nó tự quay sang ngửi mông mình để xác định xem nó còn ngửi được không.
Vẫn thấy mùi thúi, chứng tỏ vẫn ngửi được.
Vậy Meo đã đi đâu?
Mặt Gâu đần ra trông thấy, nếu không tìm được Meo, hôm nay nó nhịn đói cái chắc rồi.
Nó bắt đầu nháo nhào chạy khắp khu rừng để đánh hơi, vừa đi vừa dí mũi sát đất để ngửi.
Thi thoảng không chú ý còn bị sụp vài cái hố tuyết, bộ dạng chật vật trông rất đáng thương.
Cốt yếu chỉ vì miếng cơm manh áo, Gâu mới phải chật vật như thế.
Không thể ngửi được nữa, Gâu quyết định dỏng tai lên nghe.
Vốn nó là chó cỏ, tai của nó cũng không dựng thẳng như chó bình thường mà có xu hướng hơi cụp xuống, giống như cái mái hiên bên nhà.
Khi tai nó dựng thẳng lên, Gâu bắt đầu nghe được nhiều âm thanh hơn.
Cả tiếng chim bắt mồi trong khu rừng cũng đều được nó nghe thấy.
Con Meo mỗi khi đi ngủ, tiếng thở của nó đều vang lên rừ rừ, chỉ cần nghe được cái tiếng đó của con Meo, Gâu sẽ biết nó ở đâu để mà đi tìm.
Sau vài phút đứng yên một chỗ, cuối cùng Gâu cũng nghe thấy tiếng rừ rừ của Meo.
Từ tiếng động cho thấy Meo đang ngủ, có vẻ vẫn chưa đến giờ ăn nên nó vẫn chưa về.
Căn bản là Meo không thể nào ngủ yên được với Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.
Cứ chán chán là hai con bé lại lôi nó ra để vò đầu bứt tai, vuốt ve đủ thứ.
Bế đi hết chỗ này đến chỗ kia, nên nó đành phải tìm một chỗ yên tĩnh để ngủ.
“Ô, sao ở đây có một con mèo mun kìa? Trông nó đáng yêu quá...!cái bụng mỡ của nó chảy sệ xuống kìa.
Ha ha, ca ca, bắt nó dùm ta được không? Ta muốn đem nó về nuôi.”
Trong khu rừng, vang lên giọng nói trong trẻo của tiểu cô nương chừng 8 9 tuổi gì đó.
Toàn thân khoác bên bộ áo chùm đầu lông vũ màu trắng, con bé ngẩng đầu lên nhìn Meo với hai mắt phát sáng.
“Mèo rừng hung dữ khó thuần, không phải là đối tượng thích hợp để đem về nuôi đâu tiểu thư.
Vả lại nó chỉ là mèo bình thường, vài bữa lại chạy đi mấy.” – Gã đàn ông bên cạnh liền nói.
Bị tiếng ồn làm phiền, con Meo khẽ mở mắt ra nhìn xuống dưới, lúc nó nhìn làm lộ cái cằm đầy nọng của mình.
Hình ảnh đó càng khiến cho con bé mặc đồ trắng kia chịu không được mà liên tục vỗ tay lên người gã đàn ông bên mình, phấn khích mà nói:
“Nó béo thế kia cơ mà, nó không dữ đâu.
Ca ca, ngươi lên bắt cho ta đi.
Ngươi không bắt, ta la lên bây giờ!”
“Rồi rồi, tiểu thư đứng yên ở đây đi.
Để ta bắt nó xuống là được chứ gì? Nhưng nếu nó gây hại cho tiểu thư, ta buộc phải giết nó.” – Gã đàn ông nói.
“Ngươi không được làm càn, lên bắt nó xuống đây.”
Đột nhiên cô bé kia thay đổi tông giọng, từ năn nỉ trở thành quát tháo, ra lệnh.
Thấy thế, gã đàn ông đành thở dài một tiếng rồi trèo lên cây bắt con mèo đen.
Sau lưng hắn còn có mấy người nữa, tất cả bọn họ đều đeo huy hiệu Mạo Hiểm Giả bên người.
Một đoàn người này, có vẻ như không thích cô bé bạch y kia cho lắm.
Gã đàn ông kia vừa leo lên, hắn cẩn thận đưa tay về phía con Meo.
Thấy con Meo không phản kháng gì, nó liền bế Meo về phía mình bằng một tay.
Có điều hắn vừa ôm con Meo vào lòng, thì thấy tay trước của con Meo khẽ đưa lên cao.
Hắn còn đang thắc mắc thì con Meo tát một phát vào mặt hắn.
“Bốp!”
“Rầm!!!”
Tiếng động lớn vang lên, gã Mạo Hiểm Giả rớt xuống mặt đất, một bên má sưng lên trông thấy, thậm chí còn bị nứt da, máu rỉ ra ngoài.
Cái này không phải là tát, mà là đấm, rõ là con Meo vừa đấm người.
Bấy giờ con Meo đáp xuống ở bên cạnh hắn ta, nó lắc mông rời đi, trước khi đi còn hất thẳng hai viên bi về phía hắn ta để tỏ vẻ khinh thường.
“Mèo đen...!ngươi lợi hại quá.
Về với ta đi!!”
Tiểu cô nương bạch y kia dường như chẳng biết sợ là gì, con bé chạy đến toan ôm lấy con Meo thì bị mấy Mạo Hiểm Giả sau lưng ôm ngược trở về.
“Tiểu thư, đừng manh động.
Con mèo đó nhất định không phải là mèo thường, nó nguy hiểm lắm.
Tuyệt đối đừng lại gần nó.”
“Đúng đó tiểu thư, ở trong núi ngươi đã hứa với chúng ta là không chạy loạn.
Đừng có tùy tiện chạy nhảy nữa, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta không thể nào ăn nói với đại nhân.”
“Các ngươi buông ra, mèo đen chạy mất rồi kìa.
Tại các ngươi hết, mau đuổi theo nó cho ta.
Phụ thân đã dặn, các ngươi phải nghe theo ta.
Nếu không đừng mong nhận một đồng nào.”
Con bé vùng vẫy gào thét lên, khiến cho Mạo Hiểm Giả đang giữ cũng phải nhíu mày.
Nhưng suy cho cùng là nhận tiền làm việc, không thể không chiều theo ý vị tiểu cô nương này được.
“Các ngươi không đuổi theo đúng không? Vậy đi về, ta không cần tìm con gấu đó nữa.” – Tiểu cô nương tức giận quát lên.
“Mau, đuổi theo mèo đen kia.”
Gã Mạo Hiểm Giả bị con Meo đánh, lập tức bật dậy hét ầm lên.
Hắn không