Sau khi trận của tổ một kết thúc, Đại Cathay lững thững rời khỏi đấu trường.
Hắn đi đến đâu bị người ta né ra đến đó.
Nhưng không phải là né hắn, mà né cái người lầm lì đi sau lưng hắn.
Đã lên đến bậc thang cuối cùng trên khán đài, Đại Cathay vẫn cảm nhận được có người cứ tè tè đi sau lưng mình, hắn bèn quay đầu lại thì bắt gặp cái con nhỏ tai nhọn chùm kín đầu kia.
“Gì?” – Đại Cathay híp mắt hỏi.
“Hừ.” – Cô nàng trợn mắt lên, rồi quay phắt đi chỗ khác hừ lạnh một tiếng.
Thấy thế Đại Cathay chẳng thèm quan tâm đến cô ta, hắn đi về phía Ma Tùng Quân cười nói:
“Quân ca, Giáp ca thấy đệ thể hiện thế nào?”
Nói rồi hắn hơi cúi mình chào lão khọm Long Nguyên Đức một cái.
Tuy lão ta là chú của Long Nguyên Giáp, nhưng hắn không thích lão già này, chỉ chào một cái cho có trên dưới.
Thế đã là quá sức tưởng tượng so với một người luôn coi trời bằng vung như Đại Cathay.
“Thế nào con khỉ, đứng ra đó cho người ta đâm chứ đánh đấm cái gì?” – Ma Tùng Quân ném gói thuốc về phía Đại Cathay, mắng một tiếng.
“Ai biểu đệ có bất tử làm chi.” – Đại Cathay chụp lấy gói thuốc, cười hắc hắc ngồi xuống vị trí trống ở bàn.
“Đại đệ, đừng phô diễn sức mạnh của mình như thế.
Rất dễ bị người khác tìm ra điểm yếu, tốt nhất nên dùng kỹ năng để chiến đấu thì hơn.
Sức mạnh kia của đệ không phải là vạn năng.
Trong một trận chiến, có rất nhiều cách để phế đi khả năng đó của đệ.” – Long Nguyên Giáp mỉm cười nói.
“Tiểu tử, đừng vì thế mà ngạo mạn.
Chu Tước năm xưa mạnh thế nào còn chết dưới tay chúng ta, sức mạnh đó chưa phải là vô địch.
Nếu muốn tận dụng sức mạnh của mình, ngươi phải chiến đấu liên tục, cái gì cần tránh né thì né, cần đương đầu thì đương đầu.
Đừng nên làm cái bao thịt cho người ta chém chém giết giết, chỉ hù được mấy đứa con nít thiếu kinh nghiệm.
Gặp kẻ như Ma Tùng Quân, ngươi chẳng có cơ hội nếu đứng yên cho hắn đánh.”
Lúc này Long Nguyên Đức cũng góp ý cho Đại Cathay.
Nhưng Ma Tùng Quân nghe xong lại cứ thấy chối chối thế nào ấy, tại sao lại lôi hắn vào?
[Vì túc chủ hay chơi dơ.
Già mà chơi dơ, người ta gọi là già dơ đó túc chủ.]
Ma Tùng Quân - ”...”
Lời lão ta nói là thật, Đại Cathay vốn tưởng được tung hô một phen, nhưng lại bị một phen vùi dập khiến cho mặt mũi đen thui.
Bất quá bọn họ nói đúng, nếu không có bất tử, hắn đã sớm chết rồi.
Dựa vào khả năng này để chiến thắng, cũng không vui là mấy.
Cái cảm giác liều mạng từ kiếp trước không còn nữa, bởi vì giờ hắn có liều mạng, hắn cũng không thể chết.
Như thế không được gọi là liều mạng nữa.
— QUẢNG CÁO —
“Giả sử một ngày, đột nhiên khả năng hồi phục của đệ biến mất, hoặc có kẻ tìm ra được bí mật của đệ, phế đi khả năng đó thì thế nào.
Đừng ỷ vào một loại sức mạnh, ỷ vào nắm đấm trên tay mình.
Chung quy đệ vẫn không đánh lại Huyết Phong.”
Ma Tùng Quân cảm thán một tiếng, khiến cho Đại Cathay đang nghe rất lọt tai thì đột nhiên cảm giác như bị đâm hàng ngàn nhát dao vào tim.
Phải rồi, hắn có bất tử cũng không thể làm trầy xước được Huyết Phong.
“Đệ hiểu rồi.” – Đại Cathay mỉm cười gật đầu, hắn cũng không phải là kẻ cứng đầu.
Ngược lại rất hiểu chuyện là đằng khác.
“Mà, kỹ năng chiến đấu của đệ rất tốt.
Tốt hơn ta với Huyết Phong nhiều, nhưng lại không có lực và sức mạnh.
Nên tập trung cải thiện thể chất đi, sau vòng loại sẽ đến vòng đối kháng, nếu không cần thiết đừng dựa vào thể chất bất tử kia của đệ.
Mà, con nhóc này sao lại bám theo đệ lên tận đây?”
Đang nói, Ma Tùng Quân nhìn sang con bé người Elf đứng lù lù ở bên ngoài bậc thềm, miệng liên tục lẩm bẩm cái gì đó, trông giống như là đang chửi thầm Đại Cathay vậy.
Con bé không lên đây được là do bị gia nhân Long gia cản lại, nên đành phải đứng ở ngoài lẩm bẩm chửi hắn.
Không, không phải chửi.
“Là chú ngữ nguyền rủa.
Mau bắt ả lại.” – Long Nguyên Đức bật dậy quát.
Ngay lập tức các gia nhân của Long gia lao đến khống chế cô nàng Elf kia lại.
Dù bị khống chế, nhưng cái miệng của nàng ta vẫn không ngừng lẩm bẩm các thuật chú gì đó, Đại Cathay dường như chẳng cảm nhận được gì.
Đến khi Long Nguyên Đức cho người dùng vải tống vào miệng nàng ta, mới khiến cho nàng ta dừng lại.
Cũng lúc đó hai mắt Đại Cathay đột nhiên trắng bệch, hắn đập mặt xuống bàn, miệng liên tục nôn ra máu.
Cả người co giật một hồi rồi lịm hẳn.
Bất quá, chỉ vài hơi thở sau, hắn lại bật đầu dậy lau vết máu trên miệng đi.
Còn gia nhân của Long gia hoảng hồn nhìn một cảnh trên, rồi vội vàng chạy đến lau vết máu trên bàn.
Nhìn dáng vẻ khỏe mạnh của Đại Cathay, khiến cho cô nàng Elf giật mình.
Bấy giờ miệng nàng ta cũng trào máu ra, nhuộm đỏ cả vải trên miệng.
Nàng ta lại không quan tâm đến bản thân mình, thay vào đó nàng mắt gương mặt bất ngờ nhìn những người xung quanh, được xem là bạn bè thân thích của Đại Cathay lại vuốt cằm nhìn hắn ta, kể cả lúc hắn đập mặt xuống bàn tưởng chừng như đã chết.
Chẳng lẽ hắn thật sự bất tử?
“Không tin được, còn có thể kháng được ma thuật nguyền rủa.” – Long Nguyên Đức cười nói.
“Không phải đâu, là do hắn chết rồi.
Xong sống lại thôi, nếu dùng nguyền rủa cho đau bụng, cả đời này hắn sẽ đau bụng.” – Long Nguyên Giáp nói xen vào.
— QUẢNG CÁO —
“Ai lại dùng sức cho cái nguyền rủa nhảm nhí như thế?” – Ma Tùng Quân hỏi.
Mấy người Ma Tùng Quân vừa nói xong, cô nàng Elf bị trói ở dưới làm một bộ mặt ngạc nhiên, miệng không ngừng ư ư a a.
Giống như muốn nói rằng, chỉ cần thả nàng, nhất định Đại Cathay sẽ đau bụng cả đời.
“Đừng, tuyệt đối đừng.” – Đại Cathay biến sắc nói.
Hắn không biết nguyền rủa là cái gì, nhưng vừa nãy hắn mới bị ngừng tim một lần, trái tim hiện tại đang chữa trị trở lại.
Vẫn còn một chút nhói nhói ở bên trong, có lẽ nguyền rủa gì đó giống như yểm bùa của thế giới kiếp trước.
Bà mẹ, thế này không được, tuyệt đối