“Ngươi có biết sử dụng chú thuật ở đế quốc là bị cấm? Sử dụng ma thuật Hắc Ám ở đế quốc tương đương với tội chết.
Không biết nên khen ngươi dũng cảm hay là ngu ngốc nữa đây?”
Long Nguyên Đức kéo ghế lại, ngồi xuống đối diện nhìn chằm chằm cô nàng Dark Elf với ánh mắt thương cảm.
Nhưng nàng ta nhìn ra được, ánh mắt thương cảm kia hoàn toàn là giả dối.
Mới đây lão còn đằng đằng sát khí muốn giết mình, bây giờ lại tỏ ra thương cảm là sao?
“Ngươi tên gì?” – Long Nguyên Giáp hứng thú hỏi.
Hắn vừa nghe Ma Tùng Quân giải thích về căn bệnh bạch tạng gì đó, có lẽ vì thế mới khiến một cô nàng Dark Elf trông giống một Light Elf như trong truyền thuyết.
Thông thường các Elf mà con người thấy được đa phần là High Elf, chủng tộc Elf thuần khiết nhất trong các tộc Elf và cũng là chủng tộc lớn mạnh nhất.
Còn Light Elf lại là chủng tộc hiếm thấy nhất, được cho là chủng tộc gần gũi với vị Thần Ánh Sáng của thế giới này.
Họ có bề ngoài giống hệt như cô nàng Dark Elf kia.
Bỏ qua chuyện về chủng tộc Elf, Long Nguyên Giáp lại hứng thú với cô nàng Dark Elf này hơn.
Không biết cô ta từ đâu đến đây, chẳng lẽ không biết đế quốc cấm sử dụng ma thuật Hắc Ám hay sao mà dám sử dụng trước mặt bao nhiêu người một cách công khai thế kia?
“Ta gọi là Lilian.
Ngươi nhìn ta với ánh mắt hứng thú đó là sao? Tên con người chết dẫm.” – Lilian tức giận mắng Long Nguyên Giáp.
“Không có họ à?” – Long Nguyên Giáp hỏi tiếp.
“Không...!khoan đã, tại sao ta phải trả lời ngươi?”
Nói rồi cô nàng Lilian nhìn sang Long Nguyên Đức nói: “Sử dụng chú thuật là phạm luật ở đây sao? Ta đâu có tham gia đấu trường, ta bị tước quyền rồi còn gì?”
Nghe Lilian an nói thế, Long Nguyên Đức kho khan một tiếng.
Hình như vấn đề nghe hiểu của Lilian này có chút lệch lạc thì phải.
“Ha ha, Lilian nghĩa là tinh khiết trong sáng đúng không? Có thật ngươi là Dark Elf đầy mưu mô trong truyện cổ tích không thế?” – Long Nguyên Giáp nhịn không được cười nói.
“Tên chết dẫm kia, tại sao lại có kẻ ăn nói thô tục như ngươi ở đây chứ? Con người đúng là giống loài thô tục.
Cái đồ giống lũ Orc, cái đồ béo mập.” – Lilian tức giận mắng chửi Long Nguyên Giáp.
Nhưng béo mập là một mà, đâu cần phải chửi hai từ cùng một nghĩa đâu? Điều quan trọng ở đây là Long Nguyên Giáp không có béo, hắn là kẻ đô con mới đúng.
Ma Tùng Quân cũng thật hết nói nổi với Lilian, có vẻ như Đại Cathay đã chọc phải một đứa phiền phức rồi.
Giải quyết không tốt, con bé này đi theo mỗi ngày để ám quẻ thì khổ.
“Không phải ở đấu trường, trong vương quốc này, bất kì kẻ nào sử dụng ma thuật Hắc Ám đều bị phán tội chết.
Ở đây, nếu ta giao nộp ngươi cho thành chủ, chắc chắn số của ngươi sẽ bị xử tử.
Bất quá, ngươi là Dark Elf, chúng ta không thể xử lý ngươi.
Thay vào đó sẽ đưa ngươi cho tộc Elf lớn nhất hiện nay là High Elf xử lý.”
Long Nguyên Đức nghiêm túc nói, ánh mắt của lão ta lại trở nên lãnh đạm.
Phải nói cái lão này thay đổi biểu cảm gương mặt như chong chóng, quay qua quay lại đã dọa cho Lilian thêm một trận nữa, khiến cho mặt mũi con bé từ trắng chuyển thành xanh.
“Đừng, đừng giao ta cho cái bọn kiêu ngạo đó.
Ngươi muốn ta làm gì cũng được, giao cho chúng thà giết ta đi thì hơn.” – Lilian khóc rống lên nói.
“Sử dụng ma thuật Hắc Ám có thật là liệt vào tội chết không?” – Ma Tùng Quân ghé sát vào tai Long Nguyên Giáp hỏi nhỏ.
“Không hẳn, chỉ đang dọa thôi.
Bất quá nếu sử dụng ma thuật Hắc Ám mà để người khác phát hiện ra, có thể kéo đến các Ma Pháp Sư Hoàng Gia truy bắt.
Cụ thể để làm gì thì đến đệ cũng không rõ, thi thoảng có vài người được đưa cho Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả hoặc Học Viện Đế Quốc nghiên cứu.
Nói chung không khác cái chết là mấy, trừ phi phía các đội Ma Pháp Sư Hoàng Gia đã đủ chỉ tiêu thôi.” – Long Nguyên Giáp giải thích.
“Vậy con bé thảm rồi.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
Thực chất Ma Tùng Quân không phải hỏi cho con bé Lilian kia, mà hắn hỏi để sau này có gặp lại Ngọc Huyền, dặn nàng ta đừng sử dụng ma thuật Hắc Ám trước mặt người khác.
Nếu không sẽ dẫn đến phiền phức không đáng có, hắn lại không muốn Ngọc Huyền gặp phải chuyện không may.
Lần đầu tiên gặp nàng, thấy nàng bị thương, chắc hẳn là bị bọn đế quốc truy sát chăng?
Có một điều Ma Tùng Quân không hề biết rằng, người có khả năng bắt được nàng ta đến bây giờ còn chưa sinh ra trên đời.
Chỉ nói trong phạm vi con người, còn không phải người thì chưa biết được.
Nhìn Lilian khóc quá thảm thiết, tự dưng Đại Cathay thấy tội tội.
Mà thôi, ai mướn ban nãy muốn giết hắn làm gì, giờ lãnh hậu quả thôi.
Bất quá cái vẻ mặt đáng thương kia, thật khiến cho Đại Cathay nhịn không nổi, đành buột miệng nói:
“Ngài Nguyên Đức, có thể tha cho cô nàng đó một mạng không? Dù gì ta cũng bất tử, không bị ả ta hại chết được đâu.”
“Đây không phải là vấn đề của ngươi, ngươi thì làm sao mà chết được.
Đây là vấn đề của đế quốc, ngươi định xen vào ư?” – Long Nguyên Đức không một chút khách khí, nói thẳng mặt Đại Cathay.
Nghe thế, trên trán Đại Cathay nổi lên gân xanh, hắn phát bực trước vẻ mặt gợn đòn của Long Nguyên Đức.
Nhưng mà đánh không