Long Nguyên Đức không thể giao Lilian cho đế quốc được.
Con bé này quá nguy hiểm, nếu nó rơi vào tay đế quốc, vào tay hoàng đế thì chẳng nói làm gì.
Vấn đề ở chỗ, nếu con bé không rơi vào tay hoàng đế mà các thế lực thù địch với hoàng đế thì sao?
Thế há chẳng phải đưa một kẻ thích khách bậc nhất này vào hoàng cung để giết bệ hạ ư? Nhưng giữ lại cũng là một mối nguy với Long gia, nếu như không khống chế được Lilian, chẳng khác nào một con dao hai lưỡi cả.
Cương chắc chắn không được, nếu để sẩy ra, chắc chắn Lilian sẽ mang thù giết sạch người mình.
Còn nếu nhu thì cũng khó, từ cuộc trò chuyện cho thấy Lilian có tính cách rất kì quái.
Nhưng đó là khó với Long Nguyên Giáp và Ma Tùng Quân.
Còn với Long Nguyên Đức lại là chuyện khác, lão ta là một con cáo già, lão có thừa quyền lực và cái đầu đầy sạn để dụ dỗ một con bé non nớt chưa trải sự đời và tham ăn như Lilian.
"Lilian, có phải ngươi muốn tham gia đấu trường đúng không?" - Long Nguyên Đức đột nhiên nở nụ cười hiền từ nói.
Một nụ cười không hề giả trân, khiến cho Lilian mang sắc mặt đầy cảnh giác.
Dù có ngốc đi nữa, Lilian cũng biết lão khọm này nhất định là có âm mưu gì đó.
Nhưng biết thì đã sao? Nghe đến thứ mình muốn, Lilian lập tức gật đầu.
Chỉ là một con bé đơn giản, không suy nghĩ được nhiều.
Có sao biết vậy như Lilian, không biết giấu diếm là gì.
"Ta sẽ đặc cách cho ngươi vào vòng trong.
Nhưng phải đổi bộ đồ khác, phải đeo mặt nạ và không được dùng chú thuật của ngươi.
Nếu ngươi làm được, thì ta sẽ cho ngươi tham gia."
Long Nguyên Đức mỉm cười nói.
Từng câu từng chữ của lão ta khiến cho đôi mắt của Lilian rực sáng lên như hai ngôi sao.
Cái gì có trong lòng đều được Lilian lôi hết ra bộ mặt của mình để thể hiện.
Con bé gật đầu lia lịa, nhưng đến khi nhìn sang Đại Cathay lại phồng má trợn mắt.
Nàng coi hắn là đối thủ nặng kí nhất trong công cuộc chinh phục đấu trường của mình, chính xác là chinh phục đồ ăn chứ không phải tiền.
Tiền chỉ là thứ để trao đổi thức ăn nên mới phải cần, tiền chỉ là công cụ để mua, thức ăn mới là chân ái.
Còn Đại Cathay chính là kẻ cản trở lớn nhất, hắn lại có tấm thân bất tử chết tiệt kia khiến nàng ta ghét cay ghét đắng mà không làm gì được.
"Nếu đụng phải hắn trong các vòng tiếp theo.
Chỉ cần ngươi giết được hắn một lần, ta sẽ đích thân thưởng cho ngươi 50 đồng vàng, kèm một bữa ăn thịnh soạn.
Thế nào, hấp dẫn không?"
Long Nguyên Đức chỉ về phía Đại Cathay mỉm cười nói.
"Cái gì ? Con người, điều ngươi nói là thật ư?" - Lilian hai mắt sáng rực, hưng phấn nói.
"Ê ê, sao lại lôi ta vào?" - Đại Cathay cắt ngang nói.
"Tạo thêm động lực cho cô bé này thôi, cho cả ngươi nữa Đại Cathay.
Nàng ta không dùng chú thuật, ngươi thắng không để chết mạng nào cũng sẽ được phần thưởng tương tự.
Có thể thay bữa ăn thịnh soạn bằng cái khác cũng được."
Long Nguyên Đức híp mắt nhìn Đại Cathay nói.
Nghe thế, Đại Cathay lập tức lâm vào trầm tư.
50 đồng vàng cực kì lớn, nhưng hắn lại chẳng biết dùng tiền ở thế giới này để làm gì.
Chẳng có cái gì để cho hắn mua cả, ăn có Ma Tùng Quân lo, vũ khí có Lưu Béo lo, đánh nhau cũng có đồng đội mạnh mẽ hơn cả hắn.
Vậy tiền nhiều để làm gì?
"Tính ăn chực cả đời à? Kiếm tiền về đi chứ."
Thấy Đại Cathay vuốt cằm suy nghĩ, Ma Tùng Quân liền quát một tiếng.
"Không phụ tiền ăn thì cũng phải phụ Lưu Béo tiền công rèn vũ khí cho ngươi.
Chẳng may sau này Lưu Béo thiếu thứ gì thì chúng ta lấy đâu ra tiền để mua." - Ma Tùng Quân lại nói tiếp.
Nghe thế, Đại Cathay nhớ lại gương mặt đằng đằng sát khí của Lưu Béo mỗi khi hắn phóng cây thương đi.
Tốt nhất nên kiếm ít tiền để săn khoáng thạch tốt cho Lưu Béo vậy.
Cũng không thể để Lưu Béo làm không công.
Nghĩ vậy, lập tức tinh thần của Đại Cathay trở nên phấn chấn hơn bao giờ hết.
Hắn gật đầu chấp nhận yêu cầu Long Nguyên Đức đưa ra.
Từ khi gặp Ma Tùng Quân, cuộc sống hắn quá thoải mái, khiến hắn quên dùng cái đầu để suy nghĩ.
Hắn thì tốt rồi, nhưng cô nàng Lilian lại không như thế.
Khi không tự dưng tạo động lực cho kẻ thù làm gì hả lão khọm chết tiệt kia?
Không còn chuyện của mấy người Ma Tùng Quân nữa, nên lão khọm tạo ra một kết giới mới để lão trò chuyện riêng cùng Lilian.
Chẳng biết lão ta nói cái gì mà hai mắt Lilian sáng rực liên hồi.
Lúc thì nhìn Ma Tùng Quân, lúc thì nhìn Đại Cathay.
Cái ánh nhìn này cũng mang theo hàm ý, nhìn Ma Tùng Quân thì thèm thuồng, nhìn Đại Cathay thì chán ghét như gặp phải thứ rác rưởi.
Nhìn biểu hiện của Lilian, Ma Tùng Quân thừa biết lão ta đang dụ dỗ con bé cái gì.
Tới lúc đó nhất định phải bòn của lão ta một chút vốn mới được.
Nghe Long Nguyên Giáp nói lão này giàu lắm, toàn giả nghèo để người khác rủ lòng thương.
Cũng tội cho Đại Cathay, chẳng làm gì cả, tự dưng trở thành kẻ thù của một Chú Thuật Sư.
Long Nguyên Giáp thấy ông chú nhà mình đổ xô nước bẩn lên đầu Đại Cathay như thế, hắn bèn lại gần an ủi Đại Cathay một tiếng.
"Đại đệ nên thông cảm cho lão khọm kia.
Con bé đó rất nguy hiểm, lão ta không muốn nó rơi vào tay của các thế lực thù địch trong đế quốc nên mới làm thế.
Tương lai có thể đệ sẽ gặp một số rắc rối liên quan đến con bé đó, yên tâm.
Long gia chúng ta sẽ không để cho đệ thiệt thòi, hiện tại chỉ có đệ mới không sợ nàng