Trận đấu của Đại Cathay sắp sửa bắt đầu.
Nhưng mà tay hắn cầm cây thương của mình lại run run lên.
“Hay là dùng cây thương cũ nhỉ?” – Đại Cathay lẩm bẩm nói.
“Ngươi muốn đổi vũ khí cấp cao hơn ư? Không ngờ đại ca giàu có thật đó, ngươi chẳng lẽ thuộc Long gia? Thế thì tham gia cái này làm cái gì cơ chứ? Mà giới hạn ở giải đấu này chỉ cho phép xài vũ khí cấp Tím trở xuống thôi.”
Tí Hai Ngón đứng bên cạnh an ủi Đại Cathay.
Hắn nghĩ rằng Đại Cathay cực kì giàu có, phải làm thân mới được.
Dù không được vào cùng nhóm, cũng có thể trở thành chân sai vặt.
Từ giờ hắn sẽ làm người lương thiện, làm một con người có ích cho xã hội.
Đùa cái gì chứ? Nếu được phục vụ cho Long gia, hắn còn làm ăn cắp ăn trộm để làm gì.
Tai tiếng của hắn dần dần sẽ mất đi, sau đó sẽ là sự nổi tiếng đón chờ hắn.
Tới khi đó hắn sẽ kiếm một cô vợ xinh đẹp, cưới nàng và sinh con.
Cuộc đời của hắn từ đấy chắc chắn sẽ bước lên đỉnh phong của một con người.
Đó là do hắn tự tưởng tượng, thực tế là Đại Cathay đang muốn đổi sang cây thương cấp Lam trước đó của mình.
Cầm cây thương đắt tiền như vậy, hắn có chút không nớ ném nó đi.
Lỡ may bị thằng khác thó mất coi như đi tong năm cái giải vô địch.
Hơn nữa còn bị Lưu Béo ghim vào trong lòng, mà bị Lưu Béo ghim còn khổ hơn là bị Yên Nhược Đan ghim.
Cái thằng đó toàn bắt lao động khổ sai, Đại Cathay không hề thích tối ngày chui đầu vào trong cái lò rèn đầy mùi hôi của Lưu Béo chút nào.
Không được, trận này tuyệt đối không thể ném thương được.
Cây thương cũ, chỉ hỏng có một chút thôi, hắn đã phải vật vã phụ giúp Lưu Béo sử ma cụ cho Mạo Hiểm Giả không biết bao nhiêu ngày.
Mỗi lần như thế, vừa mệt vừa đói.
Hắn lại cực kì ghét bị đói do lao động quá sức.
Tuyệt đối không thể làm hư.
Đại Cathay mang cái suy nghĩ trong đầu, hắn chẳng thèm quan tâm đối thủ tiếp theo của mình là ai.
Cứ ôm khư khư lấy cây thương, cầu mong cho nó không bị hư hỏng gì trong trận chiến này.
Nếu không hắn bị Lưu Béo hành chết mất.
“Đại ca, lên sàn kìa.
Tới phiên chúng ta rồi, sắc mặt ngươi đen thế, có phải ăn nhiều cái thanh si cu la gì đó không?” – Tí Hai Ngón không ngừng lay người Đại Cathay hỏi thăm.
“À ừ...” – Đại Cathay gật đầu, hắn siết chặt cây thương của mình rồi bước lên sàn đấu.
“Sau đây sẽ đến với lượt đấu thứ hai của bảng Giáp.
Thí sinh tham gia bước lên sàn đấu để chuẩn bị sẵn sàng!!”
Người chủ trì bắt đầu hét lên, đọc tên từng người tham gia.
Các nhóm được đọc tên lần lượt bước lên sàn đấu.
Lúc này đột nhiên sắc mặt của Tí Hai Ngón biến đổi, hắn không ngừng vỗ vai Đại Cathay.
“Chuyện gì?” – Đại Cathay nhíu mày nói.
“Này, hình như chúng ta đấu với hai kẻ nằm trong hạng 20 người mạnh nhất của giải đấu năm ngoái đấy.
Không xong rồi, tiêu rồi.
Bỏ mẹ rồi.” – Tí Hai Ngón không ngừng chửi thề.
“Hả, thế thì có làm sao? Chỉ cần ta vẫn đứng vững thì chẳng phải thắng rồi sao?” – Đại Cathay thản nhiên nói.
“Đại ca, ngươi lấy đâu ra tự tin đó vậy?” – Tí Hai Ngón đực mặt ra nhìn Đại Cathay.
Tuy hắn biết Đại Cathay rất mạnh, nhưng ma lực trong cơ thể Đại Cathay lại cực kì yếu ớt.
Chỉ miễn cưỡng được xem là Ma Pháp Sư Sơ cấp Nhất Tinh thôi.
Nhưng bù lại có kỹ năng chiến đấu và sức mạnh thể chất vượt trội.
Với những Ma Pháp Sư từ Trung cấp trở xuống mà nói, giới hạn sức mạnh của một người đều nằm ở ngưỡng đó trở xuống.
Dù có bá đạo hơn nữa, thì rất khó khi con người chỉ sở hữu chỉ số ma lực tương đương với Ma Pháp Sư Sơ cấp Nhất Tinh đấu với Ma Pháp Sư Trung cấp Thất Tinh.
20 người mạnh nhất của năm ngoái tất cả đều là Ma Pháp Sư Trung cấp Lục Tinh trở lên.
Có lẽ bây giờ bọn họ đã lên Thất Tinh cả rồi.
Một người là Sơ cấp Lục Tinh, một người miễn cưỡng là Sơ cấp Nhất Tinh thì làm sao mà đánh trận này.
Có phải là do hắn quá tai tiếng nên bị hiệp hội Mạo Hiểm Giả cố ý xếp cho cặp đấu này không?
“Coi tên mặt trắng xui xẻo kia kìa.
Đã bị xếp chung đội với thằng mặt chuột xấu xí kia, lại còn gặp phải hai đối thủ nằm trong hạng 20 năm ngoái nữa.
Chúng coi như xong rồi.”
“Thật đáng thương, hu hu, ca ca đẹp trai của ta.
Có thua thì hãy thua thật hào nhoáng.”
“Đúng đó, ca ca đẹp trai.
Có thua trận thì về đây muội nuôi ngươi.”
“Này, ngươi chẳng phải có tình nhân rồi hay sao?”
“Ta bỏ đi là được chứ gì? Ai biểu ta nhiều tiền làm chi, ca ca đẹp trai đó nhất định phải thu về tay.
Ahh, đôi mắt buồn đó, thật là muốn ngắm cận cảnh quá đi.”
“Đẹp thì làm sao chứ? Tiểu bạch mã thời nay không kiếm ra tiền chỉ có loại vô dụng.”
“Này, nói gì đó, nói lại cho lão nương nghe xem? Tin ta thuê người đập chết ngươi không?”
Trên khán đài có vô số nữ nhân cổ vũ cho Đại Cathay, nhưng đa phần là đòi bao nuôi hắn.
Tai của Đại Cathay thì không thính đến vậy, nhưng Yên Nhược Đan lại cực kì thính.
Con bé đang đi chào hàng cá viên chiên thì nghe được câu đó.
Lập tức tiếp cận đối phương, bán thông tin của Đại Cathay để kiếm chút đỉnh từ các tỷ tỷ lắm tiền nhiều của.
“Tại sao một con người lại có hai số phận thế kia.
Ta không cam tâm!!!”
Tí Hai Ngón cũng có đôi tai thính, hắn nghe được tiếng hò hét cổ vũ cho Đại Cathay, còn hắn thì bị xem là sao chổi của Đại Cathay.
Nhưng nào ai biết được, Đại Cathay mới chính là kẻ đem lại vận rủi.
Chỉ những người ở chung với Đại Cathay vào ngày đầu hắn đến thế giới này mới biết đến cái vận đen vây kín lối đi kia của hắn.
Ăn cơm mười lần thì hết tám lần bị nghẹn, một lần chọt bụng tiêu chảy.
Sáng thức dậy đi ra ngoài cũng đạp một cái gì đó xịt máu chân, đi chợ mua đồ cùng nhóm thì toàn bị hất nước bẩn trúng người.
Là một Ma Pháp Sư hệ Hỏa nhưng lúc nào cũng để quần áo bị cháy, thành ra cái combo